Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

Thơ sưu tầm

Blog EntryApr 7, '12 2:17 PM
for everyone
Đừng khoe tôi, hỡi người bạn tài hoa,
Những tấm ảnh mang ra từ địa ngục,
Nơi bạn mới về rong chơi hạnh phúc,
Dù bao người vẫn tủi nhục xót xa.



Đừng khoe tôi hình ảnh một quê nhà,
Mà bạn nghĩ đang trên đà “đổi mới”,
Những thành thị xưa hiền như bông bưởi,
Nay bỗng dưng rã rượi nét giang hồ.



Đừng khoe tôi những cảnh tượng xô bồ,
Những trụy lạc giờ vô phương cứu chữa.
Đất nước đã từ lâu không khói lửa,
Sao rạc rài hơn cả thuở chiến chinh.



Đừng khoe tôi những yến tiệc linh đình,
Những phố xá ngập phồn vinh giả tạo,
Nơi thiểu số tung tiền như xác pháo,
Khi dân nghèo không muỗng cháo cầm hơi.



Đừng khoe tôi cảnh tụ họp ăn chơi,
Của những kẻ đã một thời chui nhủi,
Bỏ tất cả, trong đêm dài thui thủi,
Ngược xuôi tìm đường xăm xúi vượt biên.



Đừng khoe tôi những con phố “bưng biền”,
Những quảng cáo, những mặt tiền nham nhở,
Những khách sạn ánh đèn màu rực rỡ,
Trơ trẽn bày, dụ dỗ khách phương xa.



Đừng khoe tôi chốn thờ phượng nguy nga,
Những dinh thự xa hoa nằm choán ngõ,
Những màu sắc lam, vàng, đen, tím, đỏ,
Đang uốn mình theo gió đón hương bay.



Đừng khoe tôi ảnh Hà Nội hôm nay,
Thành phố đã chết từ ngày tháng đó,
Khi bị ép khoác lên màu cờ đỏ,
Khi triệu người phải trốn bỏ vô Nam.



Đừng khoe tôi những cảnh tượng giàu sang,
Đã được bạn tóm càn vô ống kính,
Những hình ảnh mà kẻ thù toan tính,
Muốn tung ra để cố phỉnh gạt người.



Bạn thân ơi, sao không chụp giùm tôi,
Nỗi thống khổ của triệu người dân Việt,
Nửa thế kỷ trong ngục tù rên xiết,
Oán hờn kia dẫu chết chẳng hề tan.



Chụp giùm tôi đàn thiếu nữ Việt nam,
Thân trần trụi xếp hàng chờ được lựa,
Hay bầy trẻ mặt chưa phai mùi sữa,
Bị bán làm nô lệ ở phương xa.




Chụp giùm tôi đôi mắt mẹ, mắt cha,
Mà suối lệ chỉ còn là máu đỏ,
Khóc con cháu ra đi từ năm đó,
Biển dập vùi, đà tách ngõ u minh.




Chụp giùm tôi số phận những thương binh,
Đã vì nước quên mình trên chiến trận,
Mà giờ đây ôm hận,
Tấm thân tàn lận đận giữa phong ba.




Chụp giùm tôi hình ảnh những cụ già,
Bọn đầu nậu gom ra đường hành khất,
Để đêm đến, nộp hết tiền góp nhặt,
Đổi chén cơm dầm nước mắt nuôi thân.

http://www.boxitvn.net/wp-content/uploads/2010/09/pic05.jpg

Chụp giùm tôi xác chết những ngư dân,
Bị Tàu giết bao lần trên biển rộng,
Hay những chiếc quan tài chưa kịp đóng,
Chở cha, anh lao động Mã Lai về.




Chụp giùm tôi thảm cảnh những dân quê,
Chịu đánh đập chán chê dù vô tội,
Hay cảnh những anh hùng không uốn gối,
Gánh đọa đày trong ngục tối bao la.




Chụp giùm tôi mốc biên giới Việt Hoa,
Lấn vào đất của ông cha để lại,
Hay lãnh thổ cao nguyên còn hoang dại,
Lũ sài lang hèn nhát lạy dâng Tàu.




Chụp giùm tôi những nghĩa địa buồn đau,
Chúng tàn phá, chẳng còn đâu bia mộ.
Kẻ sống sót đã đành cam chịu khổ,
Người chết sao cũng khốn khó trăm đường.




Hãy chụp giùm tôi hết những tang thương,
Hình ảnh thật một quê hương bất hạnh,
Nơi mà bạn, xưa đêm trường gió lạnh,
Đã căm hờn quyết mạnh dạn ra khơi.



Chiếc thuyền con, ca nước lã cầm hơi,
Mạng sống nhỏ đem phơi đầu sóng dữ.
Rồi tha phương lữ thứ,
Tháng năm dài, quá khứ cũng dần phai.



Lòng người chóng nguôi ngoai,
Tháng Tư đến, có mấy ai còn nhớ !
Trần Văn Lương Cali, đầu mùa Quốc Hận
Blog EntryMar 16, '12 11:03 PM
for everyone
toi chi co minh toi
Tôi chỉ có mình tôi
Ở cũng vậy mà đi cũng vậy
Bỗng một ngày nào đấy
Tôi mặc kệ đời, đời chẳng cần tôi

Tôi một mình, chỉ mỗi một mình thôi
Đến cũng được mà đi cũng được
Sống trên đời ai biết trước
Bởi có khi thua được cũng bằng nhau

Tôi một mình, có nhiều ít gì đâu
Một hạt cát giữa vô cùng vũ trụ
Vậy thôi là cũng đủ
Cười khóc, buồn vui cho một kiếp người

Tôi một mình mê mải rong chơi
Giữa cuộc sống ngọt ngào và cay đắng
Giọt nước mắt nào mằn mặn
Chợt hóa hạt sương trên một nụ hồng

Tôi một mình ngơ ngẩn số không
Chỉ muốn một mai giật mình tỉnh giấc
Làm một điều gì nhỏ nhặt
Số không vu vơ thành có nghĩa cho đời

Tôi một mình và chỉ một mình tôi
Đời rộng lắm mà vòng tay hẹp quá
Muốn được là tất cả
Ôm cả trăng sao, ngày tháng vào lòng

Tôi một mình ngơ ngác có và không
Cái có chẳng cần, cái cần chẳng có
Nên suốt đời lọ mọ
Tự hỏi chính mình những chuyện vu vơ

Tôi một mình nên cặm cụi làm thơ
Trút vào đó những nỗi buồn vụn vặt
Sẽ có một ngày người ta cúi nhặt
Câu thơ vô tình góc phố bỏ quên
toi chi co minh toi
Võ Trung Hiếu
Blog EntryMar 8, '12 6:57 PM
for everyone
                      Ngồi buồn mở sách Tàu tra
                  Xem họ định nghĩa Vợ là cái chi?
                          Mở xem sách Mỹ, Âu, Phi
                  Vợ là cái gỉ, cái gì... Vợ ơi?
                          Bắc thang lên hỏi ông Trời
                  Vì sao nhất Vợ nhì Giời hả ông?
                         Phạm trù Vợ quá mênh mông
                  Làm bao nhiêu đức ông Chồng khổ thân...
                         Vợ là tủ đựng áo quần
                 Mỗt này mốt nọ từ chân đến đầu
                         Vợ là một chiếc "UÂY TÀU"
                 Để thì đẹp, cưỡi thì đau cả người...
                         Nộp tiền vợ toe toét cười
                  Xin tiền vợ quát: "Chồng ư...ươi là chồng!"
                         Vợ lả cán bộ thuế vùng
                 Thu róc thu đủ, vét từng hạt ngô
                         Đến kỳ nộp thuế mà lo
                  Không miễn giảm chẳng xin cho kỳ kèo
                         Vợ là hồ nước trong veo
                  Ta như sỏi ném ao bèo bõ chi
                         Có ta vợ khóc tỉ ti
                  Ta đi vợ lại hì hì ha ha....a.....!
                          Vợ là cái túi đựng quà
                  Tóp ta tóp tép thế mà vui ghê
                           Vợ là bà buôn dưa lê
                  Khen chồng thì ít, chỉ chê là nhiều
                           Đôi khi vợ cũng nói điêu
                  Ghét chồng lại bảo rằng yêu mới kỳ (!)
                           Vợ là thám tử tinh vi
                  Mắt thần theo sát bước đi của chồng
                           Vợ là một chiếc công nông
                  Ta như tài xế nhưng không có bằng
                           Vợ là một cỗ xe tăng
                 Ta như pháo tép hung hăng bắn bừa
                          Vợ luôn cảnh giác phòng ngừa
                 Gái quê, hoa hậu chẳng chừa một ai
                          Véo von vợ nói như đài
                 Suốt ngày ra rả điếc tai xóm giềng
                          Vợ là Thủ trưởng uy quyền
                 Trong nhà ta chỉ lính quèn vợ ơi!
                          Vợ luôn luôn đúng ở đời
                 Thế nên "Nhất vợ nhì Giời" chẳng sai!
                          Càng xem càng thấy Vợ oai
                 Á, Âu, Phi, Mỹ, Ma lai, Nhật, Tàu...
                           Việt Nam... tất cả giống nhau
                 Vợ là Duy Nhất thuộc làu kẻo nguy
                           Làng quê cho tới kinh kỳ
                 Vợ là số Một ta thì số... Không (!)
                          Thương thay cái kiếp làm Chồng
                 Oai thì oai thật nhưng... không vị gì...
                                                       Giữa Thu 2007
http://xuanthu.vnweblogs.com/post/2268/29552
          
Blog EntryDec 13, '11 9:35 PM
for everyone


bit_mat_bat_de2_500


Em che miếng vải mà chơi

Tìm anh khó quá giữa đời nhiễu nhương
" Bắt dê " xa lạ bên đường
Chắc em " bịt mắt " nên thương lầm người !


st
Blog EntrySep 2, '11 5:53 PM
for everyone
1. Vui mà sống, dù đời đầy gian khó.
Buồn làm chi, bạn hỡi khóc than chi.
Và phiền lo, nghĩ lại có ích gì?
Hãy can đảm, sống những ngày hiện tại.

2. Đời tan vỡ, ta mau xây dựng lại.
Dù gian lao, bạn chớ có than van
Tập kiên tâm, bền chí chịu nghèo nàn.
Nếu bạn muốn, một ngày mai tươi sáng.

3. Xua ý nghĩ, vẩn vơ và chán nản.
Nó chỉ làm tê liệt bộ thần kinh
Bạn lòng ơi ! Hãy vui giữ lấy mình.
Vui mà sống, sống cho đời đáng sống.

4. Trong cuộc sống, còn bao điều bổ ích
Chuyện thế tình, còn lắm chuyện trái ngang.
Dù trăm cay, nghìn đắng tái tê lòng.
Bạn bình tĩnh, nở cười đầy êm dịu.

5. Bạn bình tĩnh, nhủ lòng thôi ráng chịu
Hơn thua chi, câu nhịn chín câu lành.
Trong trường đời,còn lắm chuyện đua tranh
Bạn hãy chọn, cuộc đua đầy bổ ích.

6. Đừng nhạo báng, đừng bao giờ khiêu khích
Làm phật lòng, bè bạn ích gì đâu?
Khen người đi! Bạn có phép nhiệm mầu
Giúp cho bạn, một nguồn vui thanh tú.

7. Tôi còn nhớ, lời người xưa khuyên nhủ
Hãy soi gương, để kiểm thảo lấy mình
Khi mình cười, thì gương cũng đồng cười.
Khi mình khóc, thì gương cũng nhòa lệ khóc.

8. Non và biển, giúp ta thêm bài học
Non muốn cao, nên non đứng một mình.
Biển bao la. nhưng biển thật hữu tình
Đã thu hút, vào lòng nghìn sông rạch.

9. Người luyện chí, không giờ quên sách báo.
Những món ngon, bổ ích cho tinh thần
Nhạc - thơ - ca, phải am hiểu một phần.
Để hòa hợp lòng mình cùng vũ trụ.

10. Vươn mình lên, với cánh lông đầy đủ
Như đại bàng, vỗ cánh tung trời xanh.
Bạn lòng ơi! Hãy vui giữ lấy mình
Vui mà sống, sống đời cho đáng sống.

st
Blog EntryJan 15, '11 3:36 PM
for everyone
1.
Như con chim bói cá
Trên cọc nhọn trăm năm
Tôi tìm đời đánh mất
Trong vũng nước cuộc đời
Như con chim bói cá
Tôi thường ngừng cánh bay
Ngước nhìn lên huyệt lộ
Bầy quạ rỉa xác người
(Của tươi đời nhượng lại)
Bữa ăn nào ngon hơn
Làm sao tôi nói được
Như con chim bói cá
Tôi lặn sâu trong bùn
Hoài công tìm ý nghĩa
Cho cảnh tình hôm nay
Trên xác người chưa rữa
Trên thịt người chưa tan
Trên cánh tay chó gậm
Trên chiếc đầu lợn tha
Tôi sống như người mù
Tôi sống như người điên
Tôi làm chim bói cá
Lặn tìm vuông đời mình
Trên mặt dài nhiên lặng
Không tăm nào sủi lên
Đời sống như thân nấm
Mỗi ngày một lùn đi
Tâm hồn ta cọc lại
Ai làm người như tôi?
2.
Mịn màng như nỗi chết
Hoang đường như tuổi thơ
Chưa một lần hé mở
Trên ngọn cờ không bay
Đôi mắt nàng không khép
Bàn tay nàng không thưa
Lọn tóc nàng đêm tối
Khư khư ôm tình dài
Ngực tôi đầy nắng lửa
Hãy nói về cuộc đời
Tôi còn gì để sống
Hãy nói về cuộc đời
Khi tôi không còn nữa
Sẽ mang được những gì
Về bên kia thế giới
Thụy ơi và Thụy ơi
Tôi làm ma không đầu
Tôi làm ma không bụng
Tôi chỉ còn đôi chân
Hay chỉ còn đôi tay
Sờ soạng tìm thi thể
Quờ quạng tìm trái tim
Lẫn tan cùng vỏ đạn
Dính văng cùng mảnh bom
Thụy ơi và Thụy ơi
Đừng bao giờ em hỏi
Vì sao mình yêu nhau
Vì sao môi anh nóng
Vì sao tay anh lạnh
Vì sao thân anh run
Vì sao chân không vững
Vì sao anh van em
Hãy cho anh được thở
Bằng ngực em rũ buồn
Hãy cho anh được ôm
Em, ngang bằng sự chết
Tình yêu như ngọn dao
Anh đâm mình, lút cán
Thụy ơi và Thụy ơi
Không còn gì có nghĩa
Ngoài tình em tình em
Đã ướt đầm thân thể
Anh ru anh ngủ mùi
Đợi một giờ linh hiển.
Tác giả: Du Tử Lê
(03-68)
________________
Khi biến cố Tết Mậu Thân, 1968 xẩy ra, đó cũng là lúc cuộc tình của tôi và một nữ sinh viên trường Dược, ở Saigòn cũng khởi đầu.

Đầu tháng 3-1968, tôi bị chỉ định đi làm phóng sự một tiểu đoàn TQLC đang giải toả khu Ngã tư Bảy Hiền.

Lúc đó, cả thành phố Saigòn vẫn còn giới nghiêm. Trên đường đi, từ cục TLC ở đầu đường Hồng Thập Tự, gần cầu Thị Nghè tới khu Ngã tư Bảy Hiền, đường xá vắng tanh. Khi gần tới ngã tư Bảy Hiền, ngoại ô Saigòn, tôi thấy trên đường đi còn khá nhiều xác chết. Đó là những xác chết không toàn thây, bị cháy nám; rất khó nhận biết những xác chết là dân chúng, binh sĩ hay bộ đội CS.

Khi tới gần khu ngã tư Bảy Hiền, dù không muốn nhìn, tôi vẫn thấy rất nhiều mảnh thịt người vương vãi hai bên đường. Có cả những cánh tay văng, vướng trên giây điện…Rất nhiều căn nhà trúng bị bom, đạn. Đổ nát. Tôi cũng thấy những con chó vô chủ gậm chân, tay xương người bên lề đường… Tất cả những hình ảnh ghê rợn này đập vào mắt tôi, cùng mùi hôi thối tẩm, loang trong không khí.

Khi tới vùng giao tranh, tôi gặp người trách nhiệm cuộc hành quân giải toả khu chợ Bảy Hiền. Đó là thiếu tá Nguyễn Kim Tiền. Anh vốn là một bạn học thời trung học của tôi. Tiền cho biết, đơn vị của anh đang ở giai đoạn cực kỳ nguy hiểm. hai bên rình rập nhau, như trò cút bắt, để tranh giành từng gian hàng, từng ngôi nhà… Anh nói tôi phải rời khỏi khu chợ, lập tức. Vì anh không thể bảo đảm sinh mạng cho tôi, dù là bạn cũ….

Trên đường về, cái khung cảnh hoang tàn, đổ nát với xương thịt người vung vãi khắp nơi, cùng với mùi người chết sình thối…khiến tôi muốn nôn oẹ, một lần nữa lại gây chấn động dữ dội trong tôi…

Giữa tháng 3 – 1968, nhà văn Trần Phong Giao, Thư ký toà soạn Tạp chí Văn, gọi điện thoại vào phòng Báo Chí, cục TLC, hỏi tôi có thể viết cái gì đó, cho Văn số tục bản.

Gọi là “tục bản” bởi vì sau số Xuân, khi biến cố mồng 1 Tết xẩy ra, báo Văn ngưng xuất bản. Lý do, các nhà phát hành không hoạt động. Đường về miền tây cũng như đường ra miền Trung bị gián đoạn. Saigòn giới nghiêm. Tuy nhiên, ông nói, hy vọng ít ngày nữa, giao thông sẽ trở lại - - Thêm nữa, không thể để Văn đình bản quá lâu.

Sau khi nhận lời đưa bài cho Trần Phong Giao, tôi mới giật mình, hốt hoảng.

Tôi nghĩ, giữa tình cảnh ấy, tôi không thể đưa ông một bài thơ tình, hay một chuyện tình. Mặc dù thơ tình hay chuyện tình là lãnh vực của tôi thuở ấy. Nhưng, tôi thấy, nếu tiếp tục con đường quen thuộc kia, tôi sẽ không chỉ không phải với người đọc mà, tôi còn không phải với hàng ngàn, hàng vạn linh hồn đồng bào, những người chết tức tưởi, oan khiên vì chiến tranh nữa…

Cuối cùng, gần hạn kỳ phải đưa bài, nhớ lại những giờ phút ở ngã tư Bảy Hiền, tôi ngồi xuống viết bài thơ ghi lại những gì mục kích trên đường đi.

Viết xong, tôi không tìm được một nhan đề gần, sát với nội dung!

Bài thơ dài trên 100 câu. Nhưng khi Văn đem đi kiểm duyệt, bộ Thông Tin đục bỏ của tôi gần 1 nửa bài thơ.

Thời đó, tôi viết tay, không có bản phụ, nên, sau này khi gom lại để in thành sách, tôi không có một bản nào khác, ngoài bản in trên báo Văn (đã kiểm duyệt.)

Tuy còn mấy chục câu thôi, nhưng nội dung bài thơ, từ đầu đến cuối, vẫn là một bài thơ nói về thảm cảnh chiến tranh. Người phụ trách phần kiểm duyệt vẫn để lại cho bài thở của tôi những câu cực kỳ “phản chiến” như: “…Ngước lên nhìn huyệt lộ - bầy quạ rỉa xác người - (của tươi đời nhượng lại) - bữa ăn nào ngon hơn – làm sao tôi nói được…” Hoặc: “…Trên xác người chưa rữa – trên thịt người chưa tan – trên cánh tay chó gặm – trên chiếc đầu lợn tha…” vân vân…

Nói cách khác, tình yêu chỉ là phần phụ; với những câu hỏi được đặt ra cho những người yêu nhau, giữa khung cảnh chết chóc kia, là gì? Nếu không phải là những tuyệt vọng cùng, tất cả sự vô nghĩa chói gắt của kiếp người?

Như đã nói, thời gian ra đời của bài thơ cũng là khởi đầu của cuộc tình giữa tôi và một sinh viên đại học Dược…Tôi lấy một chữ lót trong tên gọi của người con gái này, cộng với chữ đầu, bút hiệu của tôi, làm thành nhan đề bài thơ. Nó như một cộng nghiệp hay chung một tai hoạ, một tuyệt lộ.

Bài thơ ấy, sau đó tôi cho in trong tuyển tập “Thơ Du Tử Lê (1967-1972).

Cuối năm, tập thơ được trao giải thưởng Văn Chương Toàn Quốc, bộ môn thi ca, 973.

Năm 1983, tôi cho tái bản cuốn thơ này sau khi được một độc giả du học tại Mỹ trước năm 1975, cho lại. Cô nói, tôi phải hứa in lại và dành bản đầu tiên cho cô…

Sau đấy, một buổi tối, nhạc sĩ Anh Bằng đến tìm tôi ở quán Café Tay Trái (toạ lạc ngay ngã tư đường Trask và Fairview.) Ông nói, ông mới phổ nhạc bài “Khúc Thuỵ Du.” Ông cho tôi quyền chọn người hát. Ông nhấn mạnh:

“Tôi có thể chỉ cho người đó hát…”

Thời gian đó, trong số bằng hữu giúp tôi điều hành Café Tay Trái, có nhạc sĩ Việt Dzũng. Lúc nhạc sĩ Anh Bằng đến tìm tôi, cũng là lúc Việt Dzũng có mặt; đang chuẩn bị cho chương trình ca nhạc buổi tối. Tôi giới thiệu hai người với nhau.

Khi ca khúc “Khúc Thuỵ Du” ra đời dạng casette, với tiếng hát của Việt Dzũng, tôi mới biết, nhạc sĩ Anh Bằng chỉ lọc, lựa một số câu thơ liên quan tới tình yêu mà, không lấy một câu thơ nào nói một cách cụ thể về chiến tranh, chết chóc… Chết chóc hay chiến tranh được hiểu ngầm, như một thứ background mờ nhạt.

Từ đó đến nay, thỉnh thoảng vẫn còn có người lên tiếng phản đối sự giản lược nội dung bài thơ của tôi vào một khía cạnh rất phụ: Khía cạnh tình yêu trong ca khúc “Khúc Thuỵ Du”…

Nhưng, hôm nay, sau mấy chục năm, nhìn lại, tôi thấy, ông cũng có cái lý của ông… 
Blog EntryDec 27, '10 1:05 PM
for everyone

Em yêu anh một tình yêu không thể.
Lời thơ ai làm nức nở giữa đêm đông
Sóng trong lòng sao cứ mãi trào dâng
Bao nỗi nhớ lời yêu thương tha thiết

Em yêu anh một tình yêu không thể
Đắng trong lòng không có một hẹn thề
Trái tim này vẫn tha thiết u mê
Dài năm tháng trong niềm thương nỗi nhớ

Em yêu anh một tình yêu không thể
Suốt đời này mình không thể thành đôi!
Duyên phận ơi! Sao đùa cợt mãi tình tôi
Để nên nỗi trái tim dâng sầu úa

Niềm khát vọng yêu thương trong mắt nhìn chan chứa
Vòng tay nào, hơi ấm thuộc về nhau?
Cuộc đời ơi! sao chất chứa nỗi niềm đau
Biết không thể mà còn giăng tơ lệ…

Em không thể và chúng mình không thể.
Hồn u mê trái tim mềm tái tê……

st

Blog EntrySep 12, '10 12:03 PM
for everyone

Tôi tìm em, em tìm ai
Để đôi khi tiếng thở dài hòa chung
Gần nhau mà chẳng yêu cùng
Đơn phương tôi cứ thủy chung một mình

Trái tim tôi vẫn để dành
Cho em - người vốn vô tình với tôi
Còn em lại đến với người.
Tôi không ghen, chỉ buồn thôi, thật buồn.

Cái bông hoa nở giữa vườn
Hương thơm nhiều lúc lại thường xa bay
Thôi thì em đó tôi đây
Không yêu nhau được, dẫu đầy thương yêu.

Mong em yêu và được yêu
Đừng như tôi chỉ một chiều tương tư.

Phạm Đức
Blog EntryAug 31, '10 9:29 PM
for everyone
http://images.doanchithuy.multiply.multiplycontent.com/attachment/0/TH0SQwooCy4AAAVxLn41/IMG_8665.JPG?nmid=362125186

Sống không giận,không hờn,không oán tráchSống mỉn cười với thử thách chông gaiSống vươn lên theo kịp ánh ban maiSống an hòa với mọi người chung sống.
Sống là động nhưng lòng luôn bất độngSống là thương nhưng lòng chẳng vấn vươngSống yên vui danh lợi mãi coi thườngTâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Attachment: IMG_8665.JPG
Blog EntryAug 14, '10 2:29 PM
for everyone
Chung Do Kwan
.
trên bàn thờ nhà tôi
có mấy cha lạ hoắc
tôi chẳng biết là ai
cũng chẳng thèm thắc mắc
.
lớn lên tôi hỏi mẹ
“chàng bố của con đâu?’
mẹ cười rưng nước mắt
không nói chỉ xoa đầu
.
bây giờ tôi thắc mắc
mấy thằng cha lạ hoắc
có phải bố tôi đâu
sao nó ngồi chễm chệ
khoe hói với khoe râu
.
nó biết tôi là ai?
da vàng mũi thì tẹt
tôi biết nó là ai?
ở đâu đến bốc phét
.
mẹ tôi đã mất rồi
bàn thờ thì chật chỗ
tôi dẹp mẹ mấy thằng
nó đâu phải là bố
.
con mời mẹ lên đây
ngồi ngay vào chính giữa
chỉ có mẹ được thờ

chỗ mùi thơm hoa huệ
.
mấy thằng lạ hoắc kia
không oán cũng không thù

gửi nhà thờ nghe kinh
cho vào chùa nghe kệ… (lần giỗ mẹ thứ 17)
Kwan
Blog EntryAug 7, '10 7:58 PM
for everyone

Người yêu ơi, hãy đến bên tôi Để tình yêu trong tôi luôn hiện hữu
Nhịp điệu thời gian là phút giây êm dịu
Tôi lãng quên mình, chỉ biết có anh thôi.

Người yêu ơi, hãy nói với tôi
Lời ái ân về tình yêu mơ ước
Ru hồn tôi ngọt ngào niềm hạnh phúc
Ấp ủ tim tôi trong giấc mộng đắm say.

Người yêu ơi, bên tôi anh có hay
Tình anh trong tôi là cội nguồn lẽ sống.
Dù tình yêu anh chỉ là ảo vọng
Xin đừng phũ phàng giết chết một giấc mơ.

Hãy ru tôi
        dù chỉ bằng
                      những lời gian dối vô bờ!!!
Blog EntryMay 24, '10 2:26 AM
for everyone


Trái tim em là trái tim con gái
Rất cả tin và dễ tổn thương
Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường
Bỗng một ngày run lên bối rối

Trái tim đập những điều em không nói

Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im
Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội
Nuốt vào trong thành nước mắt của tim...
Blog EntryMay 2, '10 1:42 PM
for everyone
Giấc mơ hỏi tôi:
Nếu chiến tranh đến, anh sẽ làm gì?
Tôi sẽ chạy trốn
Nếu bom đạn nổ?
Tôi sẽ chui xuống hầm

Nếu có kẻ đốt phá nhà của anh?
Tôi sẽ... tản cư
Nếu có kẻ cướp đất đai của anh?
Tôi sẽ để nó cướp
Nếu có kẻ muốn... giết anh?
Tôi sợ lắm
Tôi... tôi sẽ để nó giết
Nếu có kẻ muốn tống vợ con anh ra đường?
Tôi sẽ van xin
Nếu bạn anh phản bội anh?
Tôi sẽ vui
Nếu tình nhân cho anh cắm sừng?
Tôi sẽ hạnh phúc
 Nếu đất nước nầy bị xâm lược?
Mặc xác nó không phải chuyện của tôi
Nếu tổ quốc nầy lâm nguy?
Thây kệ nó tôi không phải lo
Nhân dân của anh bị chà đạp?
Ôi dào, thì tôi cũng là dân đó thôi
Vậy thì anh đúng là... con chó
Giấc mơ giận dữ
Tôi ứa nước mắt
Con chó còn đỡ hơn
Anh không phải là con người
Giấc mơ gào thét
Tôi nức nở
Làm người là... làm sao?
Giấc mơ buông xuôi... mệt mỏi
Vậy thì anh sống làm gì?
Ai cho anh sống?
Tôi tỉnh khô trả lời:
Nhà Nước!

Nguyễn Tấn Cứ
Blog EntryMar 19, '10 8:15 PM
for everyone
Em là cựu học sinh,
Dưới mái trường cấp I, II năm nào...
Nhớ về các Thầy Cô giáo
Truyền cho em bài học năm xưa
Bài bắt buộc mỗi mùa khai trường gõ cửa
Bài cấm được quên trong giáo án Thầy Cô lên lớp:
"Năm điều Bác Hồ dạy"


Ba mươi năm trôi qua
Em tự hỏi rằng:
Học thuộc năm điều ấy để làm gì
Nếu không mang nó vào cuộc sống?

Thưa Thầy Cô, Nhà Trường cùng Xã Hội...
Trên hết là Đảng và Nhà Nước này
Làm sao để thực hành bài học ấy trong cuộc sống hôm nay?

***

Điều 1. Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào
Lại thấy Tôi yêu Tổ Quốc tôi mà tôi bị bắt (1)
Anh ấy xuống đường hô vang khẩu hiệu chống ngoại xâm
Và anh vào tù. Đảng bảo tội danh là "trốn thuế"!

Có người lên cầu vượt
Treo biểu ngữ bảo vệ Hoàng Trường Sa
Và tố cáo tham-ô nhũng-lạm cửa-quyền
Đang ngày đêm tàn phá quốc gia, xói mòn đất nước
Và họ đi tù vì tội "tuyên truyền chống nhà nước"

Có cô gái xót thương đồng bào mình bỏ xác chốn trùng dương
Cô tìm hiểu căn nguyên và bật thành câu chữ:
Uất ức biển ta ơi
Rồi cô ấy ra tòa. Cũng tội danh "chống nhà nước"

Nhiều vị học rộng hiểu sâu
Thấy nguy cơ mất nước ẩn tiềm
Họp kín nhau cùng bàn kế sách đổi thay
Mưu tìm một vận may cho Tổ quốc
Và họ ra tòa với tội danh "lật đổ"

Điều 1 phá sản rồi,
Nên chăng dạy chúng em phải kính yêu Đảng - Bác
Còn Tổ Quốc và Đồng Bào, thôi đặt xuống hạng ba?

Điều 2. Học tập tốt, lao động tốt
Học tập làm sao cho tốt, khi:
Chủ nghĩa thành tích lên ngôi
Nhan nhản nơi nơi bằng cấp dỏm, luận văn thuê
Lâu lại rộ chuyện ông Giáo sư cóp bài của bạn
Nay xì chuyện bà Tiến sỹ đạo văn
Cửa quan chỉ thấy tung hê bằng cấp, coi rẻ tài năng

Lao động tốt sao bằng kẻ gian ngoan xảo quyệt
Luồn lách lươn lẹo được lên lương
Sớm cắp ô đi, chiều cắp về
Ba chục phần trăm công chức thực sự đáng ăn lương
Chưa kể những kẻ ngồi mát ăn phong bì
Một chữ ký đem về dự án
Có thể cưu mang cả dòng họ - chẳng màng gây hậu họa mấy đời sau!

Điều 2 nhai còn không nổi, nuốt sao trôi?

Điều 3. Đoàn kết tốt, kỷ luật tốt
Hợp quần gây sức mạnh
Thế mà buổi đầu cướp chính quyền
Đảng phân biệt cha thằng này ngụy quân, mẹ con kia ngụy quyền
Chị thằng nọ là tư sản, nặng tội hơn là mại bản
Để gieo vào đầu đám trẻ con nỗi hằn đau lý lịch, nỗi mặc cảm nhân thân
Nên cả triệu người ra đi, kết đoàn nơi xứ lạ quê người...

Kỷ luật tốt thế nào khi kẻ xấu ung dung
Pháp chế vị nhân thân với những trò vải thưa che mắt:
Nào là xử lý nội bộ, rồi thì chuyển nơi công tác
Trên bảo dưới chẳng nghe, mấy chục năm không màng khiển trách!

Điều 3 quá xa rời thực tiễn, em chào thua!

Điều 4. Giữ gìn vệ sinh thật tốt
Em ra đường phải làm Ninja bịt mặt
Khói xe bụi đường mù mịt khắp nơi nơi
Rừng vàng kêu cứu
Sông ngòi khô cạn
Môi trường ô nhiễm
Chẳng biết giữ vệ sinh thế nào
Khi thực phẩm hàng ngày em ăn, họ cảnh báo:
Coi chừng độc tố gây ung thư!

Cho em quên Điều 4, để sống tạm qua ngày!

Điều 5. Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm
Chịu thôi,
Từ bấy lâu nay Đảng vẫn tự hào:
Ta là trí tuệ đỉnh cao!
Xã hội chủ nghĩa lừng danh nơi em đang sống
Là chế độ ưu việt nhất trong lịch sử loài người
Dân chủ và tự do gấp vạn lần tư bản
Thực dân và đế quốc, kìa chúng nó còn đang giãy chết
Khiêm tốn làm sao khi em đang chót vót trên tầm cao nhân loại!!!???

Lời dạy thật thà sao nghe thum thủm
Khi em thấy từng đoàn lũ lượt
Con ông cháu cha cùng dây mơ rễ má
Chen chúc nhau sang du học xứ người
Xứ sở đang từng ngày "giãy chết"
Ôi xảo trá chứ thật thà chi?
Lời dạy thật thà tạt vào mặt em gáo nước lạnh
Khi nghe bài học anh hùng Lê Văn Tám ngày xưa
Lại là đồ đểu!

Em hiểu, những chuyện nêu trên có cả triệu người biết
Nhưng vì lòng dũng cảm của điều năm
Họ cứ phải ngậm tăm
Để an bài trong hiện tại

Em xin khoanh tay
Trả lại năm điều dạy không có đất thực hành. Em bỏ học!


---------------------------
(1) Trích của nhà thơ Trần Mạnh Hảo

http://sea2com.multiply.com/journal/item/52/52
Blog EntryFeb 12, '10 2:49 PM
for everyone




Mùa Valentine này Anh vẫn cô đơn

Và..... em cũng vậy.

Hai chúng ta đang ở hai đầu nỗi nhớ

Mòn mỏi đợi chờ... Đôi mắt hư hao












Anh chỉ biết là ....

Anh nhớ em....

Nhưng không biết là nhớ đến nhường nào

Và thấy con tim cứ nhói ngầm theo đêm trắng

Thổn thức canh thâu tiếng thở dài tĩnh lặng

Mơ ước một đời....

Rồi sẽ sao ???



Photobucket

(st)
Blog EntryJan 2, '10 12:23 AM
for everyone
http://www.vanquyengallery.com/media/news/hoa-si.jpg

Căng tấm đam mê lên khung
Quết nhẹ lớp nền rung cảm
Điểm xuyết vệt màu say đắm
Dịu dàng em vẽ tình yêu

Êm êm mầu áng mây chiều
Xa xa lớp mầu nhung nhớ
Khe khẽ là mầu hơi thở
Run run màu hai con tim

Thăm thẳm màu đen của đêm
Tươi xanh sắc màu lá cỏ
Có cả màu hồng của gió
Quyện với ánh vàng phôi pha

Màu hội ngộ, màu chia xa
Màu cảm thông, màu giận dỗi
Màu thuỷ chung, màu gian dối
Đủ mọi sắc màu nhân gian

(st)
Blog EntryJan 2, '10 12:05 AM
for everyone
Xin anh đừng về trong giấc mơ em
Đánh thức dậy những yêu thương quá đỗi
Trái tim em vẫn ngàn lần nông nổi
Khóc ngọt ngào bên hạnh phúc đắm say.

Anh sẽ chẳng nhớ gì - cơn mơ bay
Em ôm trọn cả hai đầu nỗi nhớ
Tình yêu hát khúc ca dang dở
Anh vô tình, anh có hiểu gì đâu...

Xin anh đừng về, em thức trắng đêm nay
Thương lồng ngực trái tim còn nức nở
Em biết làm sao, những điều vô cớ...
Hạnh phúc bay rồi... xa cách quá tầm tay

Em mỏi mòn trong cơn mơ ngất ngây
Nhạy cảm quá biết có thành nghiệt ngã
Anh sẽ chẳng về, trong giấc mơ, dẫu thế...
Em vẫn khóc nghẹn ngào cho hạnh phúc đắng cay...

St
Blog EntryJan 1, '10 5:46 PM
for everyone
Ta hẹn nhau chiều mưa cuối hạ
Ngồi bên nhau nhưng chẳng nói câu gì
Em dịu giọng : “Nói gì đi anh nhỉ?”
Tôi mỉm cười: “Mai anh nói em nghe”

Và cứ thế buổi chiều qua lặng lẽ
Lặng lẽ chia tay và lặng lẽ chào
Em chẳng nói nhiều hơn câu tạm biệt
Mắt em buồn như mặt nước hồ thu

.........

Em biến mất như một làn khói mỏng
Không hồi âm, không liên lạc trả lời
Em biến mất như chưa từng tồn tại
Tôi tìm em trong vô vọng ...
......ngày mai

Tôi muốn nói với em nhiều lắm
Nói những điều chưa kịp nói với em
Tôi muốn nói hết lòng tôi hôm ấy
Nhưng muộn rồi ...tôi chẳng có ngày mai....
http://i627.photobucket.com/albums/tt352/TieuLamHoiSG/Linhtinh/th_tearfv4-1.jpg
Tôi chỉ muốn thời gian quay lại
Để một lần được nói .... “yêu em”
Trời mùa hạ sao cơn mưa chợt lạnh
Làm cho ai bỗng thấy ướt hàng mi.


st

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment bằng chữ có dấu .
Không dùng chữ Việt bị biến dạng (như nhìu, dzo)