Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

Thơ sưu tầm (2)

Dec 31, '09 11:59 PM
for everyone
Ai chẳng muốn thời gian ngừng lại
Để chuyện xưa chẳng tan biến bao giờ
Ai chẳng muốn không gian đừng thay đổi
Con đường xưa hai đứa dắt tay nhau

Trời dù nắng,dù mưa,hay bão tố
Kỷ niệm xưa còn mãi ở trong tim
Người đi mất, cảnh xưa không như cũ
Nhưng lòng này sao mãi chẳng thể... quên!

(st)
Blog EntryDec 31, '09 11:31 PM
for everyone
Em,
Noel
về rồi đó.
Tuyết đang rơi
phủ ngọn thông xanh.
Chợt
anh nhớ em,
Giáng Sinh thuở nọ,
tay trong tay, đi lễ bên anh.
Trời đêm
với ngàn sao
lung linh lấp lánh.
Có hai ánh sao long lanh
trong mắt em khi ngước lên nhìn anh.
Ra về
khi lễ tan,
trời đêm lành lạnh.
Xuýt xoa, em nép vào anh;
Áo trắng trinh nguyên mỏng manh
dựa vào anh đi trong đêm an bình, đêm thánh.
Môi em
như dâu chín,
thơm thơm mật ngọt,
như trái cấm địa đàng phong kín,
như hương thơm nồng còn ủ ấp trong hoa.
Trong đêm Giáng Sinh, dưới bầu trời sao câm nín
Trao anh môi hôn, em như lịm đi trong hạnh phúc chan hòa
Bao đông qua
lòng anh vẫn nhớ
mùa Giáng Sinh năm đó.
Mình bên nhau, mình có nhau.
Đường trần nghiêng ngả thương đau,
Không gian cách biệt, mất nhau thuở nào.
Noel về, dạ nao nao / chợt da diết nhớ nói sao cho vừa
Giáng Sinh gợi kỷ niệm xưa / mùa đông năm đó khi vừa biết yêu.
Bây giờ
viễn xứ.
đời chiều,
Đông về
lạnh lẽo,
phiêu diêu
nhớ người.
Ngoài sân tuyết trắng cứ rơi
Ngọn thông xanh đã trắng ngời như bông.


(st)
Blog EntryDec 31, '09 11:19 PM
for everyone
Gửi cho người ấy...người không quen
Một cánh thư xanh... tỏ nỗi niềm.
Này người không quen,người có biết.
Tôi ngóng trông người, biết bao đêm.



Mà người sao nhỉ...Có hay cười?
Có hay mơ mộng, giống như tôi?
Có hay thơ thẩn, ngu ngơ thế
Có hay khẽ buồn khi mưa rơi?



Người có biết chăng, đã lâu rồi
Tôi chờ người ghé đến với tôi
Để tôi ươm tình trong sóng mắt
Để tôi thấy người yêu thương tôi.



Tôi đếm thời gian của cuộc đời
Hạ qua Thu tới lặng lẽ trôi
Chớm đông se sắt, ngây ngô rét
Tôi đặt tình tôi, giữa ngàn khơi.



Người không quen ơi, người dưng ơi.
Này, cho tôi gửi đến đôi lời
Nếu người lạc bước trong chiều vắng
Xin hãy vô tình lướt qua thôi !

(st)

Blog EntryDec 31, '09 11:04 PM
for everyone

Một thoáng bâng khuâng một thoáng buồn
Một thoáng ai ngờ nhớ vu vơ
Một thoáng thả hồn theo dĩ vãng
Một thoáng xa vời .... một thoáng trôi ....

Người chợt đến chợt đi như gió
Làm tim tôi một thoáng thẫn thờ
Biết nơi đâu gió kia dừng lại
Để bây giờ tôi vẫn ngóng trông .....

st
Đứa trẻ
Xó chợ
Chiếc lon trống
Hạt mưa mồ côi
(Giải nhất, tác giả: Nguyễn Thánh Ngã, Lâm Đồng)
Đêm
Trăng khuyết treo trời đêm
Sợi mây trắng choàng qua đỉnh núi
Dòng sữa chảy êm đềm      
(Giải nhì, tác giả: Trần Xuân Thái, Đắc Lắc)
Tiếng vạc đêm đo trời
Mẹ gọi từ xa xăm nỗi nhớ
Gió hụt hơi thắt lòng
(Giải ba, tác giả: Nguyễn Đức Mẫn, Hà Nội)
Tự vấn
Đá hằn vết thời gian
Trán người nhăn một đời nghĩ ngợi
Nét nào vào sông núi
(Giải khuyến khích, tác giả: Nguyễn Văn Long, Hà Nội)
Chiều chủ nhật phố đông
Người ăn xin bên đường ngửa nón
Thu thả chiếc lá vàng
(Giải khuyến khích, tác giả: Hoàng Thị Thương, Đà Nẵng)
Các bài thơ Haiku bằng tiếng Nhật đạt giải
Umenohana hohoemihajime harunokaze
Tạm dịch:
Một cành mai
Vừa chớm nở
Gió xuân thổi
(Giải nhất, tác giả: Đào Thị Hồ Phương, TP.HCM)
Aozaino susohirugaeru tooriame
Tạm dịch:
Tà áo dài
Khẽ tung bay
Khi cơn mưa bất chợt đến
(Giải nhì, tác giả: Nguyễn Hoàn Vũ, TP.HCM)
Hasunoshita sugaritsukukumo tsuyunagame
Tạm dịch:
Dưới cánh hoa sen
Một con nhện bám
Ngắm nhìn sương mai
(Giải ba, tác giả: Ngô Hải Nam, TP.HCM)
Tooriame kasanakikimino isogiashi
Tạm dịch:
Cơn mưa bất chợt
Em không mang ô
Bàn chân vội vã
(Giải ba, tác giả: Nguyễn Hoàn Vũ, TP.HCM)
Chirusakura mizuuminotsuki kagewokisu
Tạm dịch:
Cánh anh đào rơi
Hôn bóng trăng
Trên mặt hồ
(Giải ba, tác giả: Ngô Hải Nam, TP.HCM)
TRUNG UYÊN
Blog EntryNov 4, '09 10:06 PM
for everyone
Tôi lục lại tìm trong ký ức
Câu nói nào anh nói với riêng tôi?
Mà hôm đó lá vờn xanh như ngọc!
Bầy chim non ríu rít hót muôn cành...
*
Tôi lục lại tìm trong ký ức
Ánh mắt nào anh muốn gửi cho tôi?
Mà hôm ấy khi trống trưòng tan học
Ngôi sao chiều chợt hiện lung linh!
*
Tôi lục lại tìm trong ký ức
Bàn tay nào anh muốn nắm tay tôi?
Mà hôm ấy nhánh bàng khô run rẩy
Ánh trăng vàng rớt vai áo lặng thinh!
*
Ôi dĩ vãng ngây thơ và trong trắng!
Bỗng hiện lên một áng mây buồn...
Rồi lặng lẽ tan dần vào xa vắng
Tay tôi cầm một ảo giác cô đơn!
*
Giá hồi ấy tôi biết rằng anh đã...
Và lòng tôi đừng vờ vĩnh ngây thơ
Thì có phải bây giờ tôi đỡ khổ
Đi tìm anh trong ký ức vu vơ!

                                    TH.H
Blog EntryOct 1, '09 9:15 PM
for everyone
Em không biết phải bấu víu vào đâu
Và không biết phải gửi thương yêu của mình cho ai nữa
Dũng cảm một lần em gõ cửa
Sao cánh cửa lòng anh chẳng mở cho em?

Em quay lưng với đôi mắt ướt mềm
Nhưng khô ngay bởi vì em kiêu hãnh
Sống với đời bằng khuôn mặt lạnh
Sống với đời bằng cảm giác héo khô.

Bây giờ đối với anh em cũng chẳng chờ
Chỉ cảm thấy lòng mình bức bối
Đi trên đường có lúc nào bước vội
Anh nhớ tới một người đang lặng lẽ lang thang.

Có bao giờ anh cảm thấy hoang mang
Cái mà người ta gọi là hạnh phúc
Em không biết nhưng một lần em đã khóc
Chỉ duy nhất một lần em đã khóc vì anh.

Bởi bầu trời xanh đến là xanh
Bởi những điều em không hiểu nổi
Tim ta ơi sao tự mình lừa dối
Lừa dối mình và lừa dối cả anh?

Ta có lỗi gì không hả chiếc lá xanh?
Có lỗi gì khi trót gửi tặng trời những vần thơ đầy nắng
Chỉ muốn lá gom những tia nắng vàng để khi trời lạnh
Lá trải những nắng vàng sưởi ấm lòng ta.

(Sưu tầm)
Blog EntrySep 3, '09 12:21 AM
for everyone
Đêm nay sao lại buồn hơn
Ngoài kia mưa vẫn dỗi hờn vì đâu

Tìm gì trong những đêm thâu
Cung đàn gãy nhịp để sầu vấn vương

Trải lòng quên hết vấn vương
Ngờ đâu giăng mắc mùi hương thoảng về

Để rồi những ước cùng mơ
Niềm vui chưa chớm nỗi buồn lan ra

Đêm nay lại một mình Ta
Mà nghe cay đắng xót xa cõi lòng

BH.
Blog EntryJul 1, '09 11:13 PM
for everyone

Quê hương ai chẳng muốn về thăm

Trăm nhớ ngàn thương lệ ướt đằm

Thấm cả vào thơ, từng chữ nghẹn

Lời sầu, nghĩa tủi, ý băn khoăn ..

Quê hương ai chẳng muốn về thăm

Bà mẹ đường gân những vết bầm

Máu bán từng ngày khô cạn máu

Ngã vùi bên lộ buổi đầu năm

Quê hương ai chẳng muốn về thăm

Áo gấm khoe sang giữa bụi lầm

Trí tuệ khoe giầu, khoe hạnh phúc

Khoe quyền, khoe lực, chẳng khoe tâm !

Quê hương ai chẳng muốn về thăm

Em gái mười ba đã má hồng

Phủ lớp son sầu lên tuổi ngọc

Thả đời trên đỉnh ngọn cuồng phong

Quê hương ai chẳng muốn về thăm

Em bé mồ côi góc chợ nằm

Bà lão chực chờ tô nước phở

Và người khách lạ thản nhiên ăn

Quê hương ai chẳng muốn về thăm

Nghĩa địa thành ra chỗ nhảy đầm

Ruộng lúa hóa thân làm khách sạn

Âm sầu, dương hận đã bao năm

Quê hương ai chẳng muốn về thăm

Ngặt nỗi oan khiên chửa lấp bằng

Đời sống vẫn là cơn tủi nhục

Ta về, thấy cảnh. Có vui chăng ???

NGÔ MINH HẰNG


Blog EntryJul 1, '09 11:09 PM
for everyone

Chạnh lòng 1
Giọt rơi hơi bị trong veo
mắt đi hơi bị vòng vèo lôi thôi

Chân mây hơi bị cuối trời
em hơi bị đẹp anh hơi bị nhàu
Hà Nội, 1995 -Nguyễn Duy
***
Chạnh lòng 2
Lơ ngơ hơi bị ấm đầu
mù mờ hơi bị ngu lâu tàn đời

Thần kinh hơi bị rối bời
người hơi bị ngợm ta hơi bị người
Sài gòn, 1995 - Nguyễn Duy
1. Thời đại cục súc 1975

Bọn họ từng nói gì
làm sao chúng ta nhớ hết
toàn dối trá, lật ngang, thùng rác ngập khẩu hiệu
mặt trăng thủng đạn, hồn ma mất dép
mưa suốt đêm trên mộ, mưa không rửa sạch hận thù
những tờ báo ngợi ca dùng làm giấy đi cầu
thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy,
chủ nhật số đặc biệt đít dính màu

chúng ta lớn lên bơ vơ buồn khổ
cha chết mất thây, thân thủng mấy lỗ đạn?
câu hỏi chảy máu suốt đời, không đọng lại thành tiết canh
buổi chiều trên động cát
ông nội chúng ta bỏ xứ ra đi chết vùi thây chốn này
cát trắng loá, gió không khoan nhượng
trời không mây, mắt trẻ đầy mây
con giông chui xuống đất trốn vào địa ngục
người ăn cá nhưng đây là thời cá ăn người
trên biển cả cùng lúc chúng ta hiến mình cho tự do và thần chết
chúng ta đã mất hết
cả tinh trùng trong bìu dái xạm khô
chúng ta bị triệt sản tinh thần và giết dân bằng nền y học
Niệu Liệu Pháp

chúng ta nói cùng thứ tiếng với họ
nhưng họ trả lời bằng ngôn ngữ âm binh
những âm binh đốt sách, vơ vét, phùng mang,
đeo AK, khạc nhổ, chồm hổm, sốt rét
âm nhạc trở nên nhọn như tên
mỗi ngày bắn ra từ loa sắt
xuống những mái nhà, đường phố, cỏ cây, đồng ruộng, đình chùa, bữa ăn, giấc ngủ,
khoảnh khắc yêu nhau vợ chồng ọp ẹp,
giây phút linh thiêng kẻ sắp lìa đời
đây là thời để tưởng nhớ những chiếc radio,
và thi ca. A, một cục sắt, chỉ dùng làm lựu đạn
miệng vừa ngâm, hồn đã nổ tan tành
đây là thời để tưởng nhớ những bô nhựa tuổi thơ
khi chúng ta được ăn no và bài tiết
với giấy vệ sinh mềm
khi ở trường chúng ta đổ mực lên áo nhau
nhưng không phải suy tôn những kẻ làm đổ máu
ai đã cướp chiếc radio
ai đã cướp chiếc bô
ai đã cướp đồng hồ
nhai những chiếc kim, phun ra mười hai con số
ngày tháng nào cũng nhểu nhảo nước bọt
cả dân tộc đói ăn

“thưa cô, anh Ba, người đầu bếp thiên tài
đã bôn ba mang về cho đất nước cái nồi thủng
giờ đây nhiệm vụ của chúng em là làm trò ảo thuật
biến sỏi đá thành cơm”

đây là thời chủ nhân ăn mày ăn nhặt
trong khi đầy tớ nhân dân ăn ngập mặt, ngập mũi
ăn hớt, ăn bẩn, ăn tục, ăn lận, ăn chặn, ăn cướp, ăn gian, ăn tham, ăn lường, ăn bịp, ăn suông, ăn ké, ăn chia, ăn sống, ăn lạnh, ăn nóng, ăn theo, ăn chực, ăn vạ, ăn lẻ, ăn sỉ,
ăn tất tần tật
chỉ trừ ăn năn
ăn không sợ ngày trả miếng

đây là thời của xe than
đây là thời của tàng tàng
đây là thời người sống ở nghĩa trang
và người chết ngồi ở nhà hàng
đây là thời của tan hoang ô nhục
một thời đại cục súc

chúng ta sống còn nhờ vào những củ khoai
và ước mơ một ngày kia sẽ có súng để giết người
phải, chúng ta đã nói về giết người tuổi lên mười,
về bom nguyên tử, thuật độn thổ, phép tàng hình
làm thế nào để thiến bọn lợn và thoát
nhưng thường chúng ta mơ một buổi sáng
thức dậy thấy cha đã trở về
cái chết người chiến binh đẹp như ngọn đồi trong sa mạc,
bông hoa khô, tiếng mõ chiều,
nhưng cái chết để lại những đứa trẻ bơ vơ
kêu tên cha trên đồng vắng
kêu tên mẹ trên bờ đê
khóc tuổi thơ bầm dập sân ga
lỡ chuyến tàu Thống Nhất
ôi thống nhất, lần đầu tiên biết dép lốp
những con bọ râu mềm mềm bẩn thỉu
sinh sôi nảy nở khắp xóm làng

cô chú ta đi đào mương
được thưởng con cá ươn
ngồi gặm xương trong cuộc họp phường
cuộc đời bị bể gương
dở thầy, dở thợ, dở cu li, mãi rồi cũng thường
người ta sống lần hồi với những vết thương
mỗi ngày giở ra băng lại bằng giẻ rách
không lành, không lành, không lành
penicillin bột mì và thuốc đỏ dối trá
làm thế nào diệt được vi trùng thật

chúng ta sống qua những thời khắc bị đầu độc
đến nỗi tình thương cũng gây dị ứng buồn nôn
và phẩm hạnh là trò bí nhiệm
chỉ diễn ra len lén ở nhà thờ
con người mất sức đề kháng, hoài nghi, tra vấn,
con người không đốt lửa, chỉ phều phào
“con người, một sinh vật
hai chân
không lông”
đầy sợ hãi
Nguyễn Tuân nói: “tôi còn sống đến hôm nay
nhờ biết sợ”. Con chuột nói: “tôi ăn no vì
biết tôn kính mèo”. Đặng Tiểu Bình nói:
“mèo đen mèo trắng, no problem, miễn bắt được chuột”
thôi đi các người, những vĩ nhân đậu luộc
sự thông thái của các người khiến não tôi bị bệnh trĩ

chúng ta ngủ trong mùng nhưng mùng đầy muỗi
chúng ta ở trong nhà nhưng nhà đầy bọ
chúng ta ở trong hoà hoãn của ao tù
chúng ta yêu nước nhưng yêu nước đã bị độc quyền
thương hiệu ăn khách này chỉ dành cho Đảng
những tên chuyên chia thịt ở đình làng
và một bọn lao nô tư tưởng

đất nước bụng trương
văn hoá sán lãi
con người nhai đồng loại rau ráu
Cửu Long Giang không rửa hết tưởi tanh
một thời đại bùn lầy
muốn làm người chúng ta
phải
ra
đi.

2. Thời đại ngoại vi

Hoang mang và phấn khích
chúng ta đặt chân lên đất lạ
không khí lạ, nhà cửa lạ, tiếng nói lạ,
cầu tiêu lạ, người ta lạ,
mình là người lạ
làm thế nào để tái tạo
một thế giới đã mòn
ở trục khô dầu rên rỉ

chúng ta ăn mặc chải chuốt nhưng đứng ngồi lố nhố
thói quen những con còng châu thổ
hút bụi suốt đêm trong toà nhà chọc trời
biển Seattle ngoài kia đen, lạnh cóng
ở California đứng máy suốt ngày tay chân rời rã
dây chuyền chạy quá nhanh, chúng ta đến từ xứ sở chậm
trái tim người di cư lỗi nhịp
trong sương mù San Francisco đợi xe bus
chúng ta lo sợ một lần nữa bị bỏ quên
ở Arkansa mùa đông hai mươi lăm độ dưới không
chúng ta cắt thịt bò trong những nhà máy lạnh
đôi khi cắt luôn ngón tay đeo nhẫn cưới
trên những tàu đánh cá Alaska
chúng ta ngủ vật vờ như sứa sau mười sáu giờ làm việc
trở về đất liền tiêu một phần ba tiền kiếm được
vào nhà thổ Đại Hàn
một phần ba gởi về gia đình ở Việt Nam
một phần ba trả tiền thuê phòng và mua thuốc lá
chúng ta, những người hút thuốc lá
vô địch Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ

chúng ta học ngôn ngữ mới
và nói về nó bằng ngôn ngữ cũ
phát âm thật khó khăn
như người nửa lưỡi
thường bị tảng lờ
tuy vậy, không ai bịt miệng mình
bằng băng keo, băng rôn, băng đạn, băng đảng, băng vệ sinh
chúng ta học lắng nghe
trong lặng im nước mắt
chiều kẹt xe freeway, CD lậu, ai hát:
“Bonjour, Vietnam”

đây là nơi chúng ta thấy thế giới lần đầu
những đất nước khác nhau, những sa mạc khác nhau, những cánh rừng khác nhau, những thành phố khác nhau, những nông trại khác nhau, những mái nhà khác nhau, những áo quần khác nhau, những thức ăn khác nhau, những ngôi mộ khác nhau, những con đường dẫn đến các mục đích khác nhau, thờ phượng linh thiêng hay giễu cợt,
những âm mao khác màu

chúng ta những thuyền nhân, cựu sĩ quan, vợ goá, con mồ côi bị săn đuổi trên quê hương, đẩy vào bụi rậm
hãm hiếp nhân quyền và chửa hoang ký ức
nơi đất cũ chúng ta không có lợi tức nào ngoài bán máu
nơi đất mới tài sản duy nhất của chúng ta là hy vọng
chúng ta trải qua nhiều giờ khắc suy nghĩ về số phận
vặn đồng hồ báo thức, nhìn ngắm bức ảnh cũ, rồi đi ngủ
bao giờ cũng nhét cuốn từ điển dưới gối
phòng trường hợp gặp người lạ trong giấc mơ

lao lực lao lực lao lực
nhưng chúng ta cũng có những giờ phút ngơi nghỉ dịu dàng
dưới vòm lá tháng Tư khu vườn đầy tiếng chim không bị săn đuổi
đồng cỏ tận chân trời
xa lộ tự do
chúng ta lái xe qua đại lục mênh mông
bay đến những thành phố Á, Âu dần trở nên quen thuộc
hơn Bạc Liêu, Châu Đốc,
hơn Thanh Hoá, Ninh Bình,
hơn Hà Nội một nghìn năm xa cách

nhìn con cái mình lớn lên
chúng ta bồi hồi tương lai giống Tiên Rồng khỏe mạnh
nở trứng ở xứ người
và ngậm ngùi một quê hương đã mất
những con đường đã mất, xe đạp xanh đã mất
mùa hè hoa phượng đỏ Kontum đã mất
sông đã mất rồi biển sẽ mất
xứ sở này không phải thiên đường
đây chỉ là nơi con người không
hối
tiếc
đã
sinh
ra

ngoài trời tuyết rơi
chúng ta ngồi những đêm cô độc
rì rầm ngoài kia xe cứ cỡi lên đường
ngày mai đến qua nhanh
công lý bắt đầu bạc tóc
lịch sử không chạy, lịch sử không đi, lịch sử lết lê què quặt
chúng ta muốn lịch sử tiến lên, động tình, sinh sản
nhưng lòng người bại liệt, ý chí khô nước nhờn
Viagra nè cố lên cố lên
Việt Nam ơi

chúng ta ở đây bình nhật, bình thường
nhưng không phải lúc nào cũng bình yên
áo lính sờn cũ (mua chợ trời Mỹ)
người đàn ông làm vài ngụm rượu từ chiếc bình toong thời chiến
ngồi hàng giờ nhìn những đám mây
không kịp về phương Đông trước khi ngày tắt nắng
ông từng bị giam trong lòng đất
khẩu phần mỗi ngày một trăm hai mươi bảy hạt ngô
bao giờ cũng dành một hạt
dùng đếm thời gian
thời gian bóng tối
có mùi trứng ung
con người là sinh vật duy nhất biết cách giữ ký ức không vữa nát

sinh ra để sống dưới mặt trời
đôi khi chúng ta bị lùa vào ô nhục
bởi lũ đồng cô bóng cậu mang vũ khí
cơn điên tập thể này phải mấy mươi năm nữa mới thăng

áo choàng dài, mùa đông Illinois đằng đẵng
đây là nơi chúng ta sẽ yên nghỉ sau cùng
trong nghĩa trang tuyết trắng
cạnh bạn bè khác tộc
(chúng ta học từ họ lòng yêu đời, sự trầm tĩnh trước cái chết)
nơi đây không cần kẻ khóc mướn
bọn ăn thịt thây ma đã bị nha sĩ bẻ răng

chúng ta đến xứ sở này xa lạ
ra đi chưa hết lạ
nhưng không bao giờ thôi yêu mến
mặt hồ đại lượng
căn nhà chở che hạnh phúc
lối mòn nhỏ ven rừng con ta bước tiên khởi tự do
đây là nói chúng ta hàn gắn mình
như thợ giày khâu vết thương há miệng
sau đường dài ngập máu
sau đường dài ngập phân
sau chợ chiều cân xác chết chiến tranh
một triệu tiếng chuông không mua hết oan hồn
đây là nơi chúng ta sống đàng hoàng
và chết vào buổi chiều có cánh
bay về một xứ sở đã xa

địa lý của chúng ta ở giữa những kinh tuyến của u hoài và triển vọng
lịch sử của chúng ta như mặt trống
đau đớn và âm vang
không bao giờ im lặng
không bao giờ sơn phết
không bao giờ lãng quên.

March-July 2007

Phan Nhiên Hạo

Là nhà văn
Tôi yêu tha thiết
Sự ngay thẳng tột cùng
Ngay thẳng thủy chung
Của mỗi dòng chữ viết

Nhưng là nhà văn và xạ thủ
Tôi biết
Khó vô cùng bắn trăm phát trúng cả trăm
Và càng khó hơn
Viết trọn một đời văn
Dòng đầu thẳng ngay như dòng cuối.
Khi bàn tay đã đuối
Khi tấm lòng đã mỏi
Khi con mắt bớt trong
Khi dũng khí đã nguội

Trang giấy có kẻ dòng
Giúp các em bé vỡ lòng
Và nâng đỡ các nhà văn
Viết ngay và viết thẳng
Ngay thẳng thủy chung
Dòng đầu đến dòng cuối!”.

Phùng Quán


Blog EntryJul 1, '09 10:36 PM
for everyone



Năm Ất Dậu, tháng ba, còn nhớ mãi
Giống Lạc Hồng cực trải lắm đau thương!
Những thây ma thất thểu đầy đường,
Rồi ngã gục không đứng lên vì... đói!
Đói từ Bắc Giang đói về Hà Nội,
Đói ở Thái Bình đói tới Gia Lâm.
Khắp đường xa những xác đói rên nằm
Trong nắng lửa, trong bụi lầm co quắp.
Giữa đống giẻ chỉ còn đôi hố mắt
Đọng chút hồn sắp tắt của thây ma;
Những cánh tay gầy quờ quạng khua khoa
Như muốn bắt những gì vô ảnh,
Dưới mớ tóc rối bù và kết bánh,
Một làn da đen xạm bọc xương đầu.
Răng nhe ra như những chiếc đầu lâu,
Má hóp lại, răng hằn sâu gớm ghiếc.
Già trẻ gái trai không còn phân biệt,
Họ giống nhau như là những thây ma,
Như những bộ xương còn dính chút da
Chưa chết đã bốc xa mùi tử khí!
Mùi nhạt nhẽo nặng nề kỳ dị,
Một mùi tanh lộn mửa thoảng mà kinh.
(Mùi tanh hôi ám ảnh mãi bên mình
Khiến cả tháng ăn không còn ngon bữa).
Những thây đó cứ xỉu dần tắt thở,
Nằm cong queo mắt vẫn mở trừng trừng.
Trông con ngươi còn đọng lệ rưng rưng,
Miệng méo xệch như khóc còn dang dở.
Có thây chết ba hôm còn nằm đó,
Ruồi tám phương bâu lại khóc vo vo...
Rồi ven đường đôi nhát cuốc hững hờ
Đắp điếm vội những nấm mồ nông dối!
Đói từ Bắc Giang đói về Hà Nội,
Đói ở Thái Bình đói tới Gia Lâm.
Rải ven đường những nấm mộ âm thầm
Được đánh dấu bằng ruồi xanh cỏ tốt.
Có nấm mộ quá nông trơ hài cốt,
Mùi hôi tanh nồng nặc khắp không gian.
Sau vài trận mưa, nước xối chan chan,
Ôi, thịt rữa xương tàn phơi rải rác!
Tại Hà Nội cũng như bao tỉnh khác,
Những thây ma ngày lết đến càng đông;
Đem ruồi theo cùng hơi hớm tanh nồng,
Rồi ngã gục khắp đầu đường cuối ngõ.
Thường sớm sớm cửa mỗi nhà hé ngỏ,
Rụt rè xem có xác chết nào chăng!
Từng chiếc xe bò bánh rít khô khan
Mỗi sáng dạo khắp nẻo đường nhặt xác.
Xác chồng chất lù lù như đống rác,
Đó đây thò khô đét một bàn chân
Hay cánh tay gầy khô đét teo răn
Giơ chới với như níu làn không khí,
Như cầu cứu, như vẫy người chú ý...
Có hơi thở tàn thoi thóp chưa thôi,
Có tiếng cụa mình, tiếng nấc...
Những tròng ngươi
Nhìn đẫm lệ người chôn người chửa chết!
Bốn ngoại ô mở ra từng dẫy huyệt
Được lắp đầy bằng xác chết... thường xuyên.
Ruồi như mây bay rợp cả một miền...
Chết! Chết! Chết! Hai triệu người đã chết!
Họ là những người quê non nước Việt,
Sống cần lao bên ruộng lúc đồng khoai.
Lúa xanh rờn nhờ họ đổ mồ hôi,
Nước Việt sống nhờ mồ hôi họ đổ.
Năm ấy, thuở Nhật, Tây cùng đô hộ,
Chúng thi nhau cướp lúa của dân ta.
Hết lúa rồi, hết sạch cả khoai ngô;
Hết củ chuối, hết nhẵ khô cả sắn!
Ngày giáp hạt không còn chi để nhấm,
Đói cháy lòng, đành nhá cả mo cau;
Nhá cả bèo và nuốt cả khô dầu!
Đói! đói! đói! Người nhao lên vì đói!
Đói từ Bắc Giang đói về Hà Nội,
Đói ở Thái Bình đói tới Gia Lâm.
Tạm biệt quê hương, lê gót âm thầm
Trên rải rác mọi nẻo đường đất nước.
Từng gia đình dắt díu nhau lê bước
Đi lang thang mong sống tạm qua ngày.
Đợi lúa lên hương, bông trĩu đầu cây.
Hơn tháng nữa sẽ hồi cư sẽ sống!
Nhưng đau đớn hỡi ơi là ảo mộng!
Họ ra đi hy vọng có ngày về!
Nhưng chẳng bao giờ về nữa, hỡi người quê.
Dần lả gục khắp đầu đường xó chợ!
Cùng lúc ấy cũng trên đường rộn rã,
Từng đoàn xe chuyên chở thóc vàng tươi.
Thóc của dân đen, thóc của những người
Đang chết đói vì thực dân cướp thóc.
Thóc chúng cướp phần vung xài huy hoắc,
Phần chúng đem để mục nát trong kho!
Ôi, đau thương, chưa từng thấy bao giờ...
Trong lịch sử chưa bao giờ từng có!
Hai triệu người, vì thực dân, lìa bỏ
Nước thân yêu, oan uổng chết đau thương,
Trong lúc đầy đồng bát ngát, ở quê hương,
Lúa mơn mởn đang ra đòng trổ trái,
Lúa trĩu hạt vàng tươi sai gấp bội,
Ngạt ngào thơm báo hiệu ấm no vui.
Nhưng người đi không về nữa, than ôi!
Lúa chín gục, chẳng còn ai gặt hái!...
Ta nhớ mãi cái thời kỳ đen tối!
Quên làm sao tội lỗi kẻ xâm lăng!
Quên làm sao mối thù hận khôn cùng!
Quên sao được hai triệu người chết đói!
Năm Ất Dậu tháng ba, còn nhớ mãi,
Giống Lạc Hồng cực trải lắm đau thương!
Những thây ma thất thểu đầy đường.
Rồi ngã gục không đứng lên vì... đói!
Đói từ Bắc Giang đói về Hà Nội,
Đói ở Thái Bình đói tới Gia Lâm!...

(
Bàng Bá Lân -Tháng Năm 1957)
Những người chết đói ở trại Giáp Bát được cải táng về nghĩa trang Hợp Thiện (Hà Nội) - Ảnh: Võ An Ninh


Vợ chết rồi, chồng nhìn con, chờ đến lượt mình rồi con mình ngã xuống - Ảnh: Võ An Ninh


Người chết đói bên đường



và một số hình ảnh khác:


Blog EntryJul 1, '09 10:32 PM
for everyone

Sài gòn thanh niên tóc rất dàiThời trang túi vải máng trên vaiTrên xe gắn máy, trên xe đạpCứ thế tiêu dao đốt tháng ngày.
Sài gòn thanh niên ngồi vỉa hèNhìn đời đen nháy giọt cà phêNhìn mình rêu mọc quanh tường ẩmNgó trước nhìn sau rặt não nề.
Sài gòn thanh niên chán hẹn hòChán luôn chuyện tình ái nên thơSáng trưa chiều tối trong hàng rượuMen bốc lời tuôn chấp ngục tù.
Sài gòn thanh niên đi về đâuBốn phương giăng mắc một u sầuCảnh xưa giờ đã thành sa mạcNgười cũ nhìn nhau thẹn cúi đầu .
(Duyên Anh)
Blog EntryJul 1, '09 10:29 PM
for everyone

Ba_gia
Cụ Nguyễn Thị Hoa 88 tuổi ăn xin ở chợ Xuân Khánh
quận Ninh Kiều, TP Cần Thơ..
(Ảnh minh họa)



Một mẹ dắt ba con

Cùng nhau ngồi vệ đường

Ðứa nhỏ nằm bụng mẹ

Ðứa lớn giỏ tre mang

Trong giỏ đựng chi lắm?

Rau lê, hoắc lẫn cám

Trưa rồi chửa được ăn

Áo quần, ôi rách thảm

Thấy người không ngẩng đầu

Vạt áo dòng lệ mau

Lũ con mải nô giỡn

Không biết lòng mẹ đau

Lòng mẹ đau ra sao?

Năm đói đến làng nào

Mùa màng thu hoạch tốt

Giá gạo không quá cao

Miễn tìm ra cách sống

Bỏ làng nước biết sao

Một người làm hết sức

Không đủ bốn miệng ăn

Ngày ngày đi khất thực

Cách ấy mãi sao đang

Mai bỏ xác bên ngòi

Máu thịt nuôi hùm sói

Mẹ chết đã đành rồi

Ôm con lòng đau nhói

Ðau xót tận tim gan

Mặt trời phải úa vàng

Gió lạnh bỗng ào tới

Khách qua cũng đoạn tràng

Ðêm qua trạm Tây Hà

Mở tiệc thật xa hoa

Gân hươu cùng vây cá

Ðầy bàn dê, lợn, gà

Quan lớn không đụng đũa

Quân hầu chỉ nếm qua

Vứt bỏ không luyến tiếc

Chó xóm chê thịt thà

Không biết trên đường cái

Mẹ con khổ dường này

Ai vẽ bức tranh ấy

Dâng cho nhà vua hay.

(Nguyễn Du)
Blog EntryJul 1, '09 10:27 PM
for everyone

*

ở đây

việt nam

tôi có thể vào

sexviet chấm com

traigaisex chấm com

giaitrisex chấm com

gaihot chấm com

vân vân

những website khiêu dâm đồi trụy

luôn mở rộng cửa đón tôi

**

nhưng

cũng ở đây

việt nam

tôi không thể vào

talawas chấm org

vietbao chấm com

rfa chấm org

danchimviet chấm com

vân vân

những website chính trị

luôn bị chặn lại trước mặt tôi

(Client Error: URL requested was filtered)

(Your request cannot be serviced due to access restrictions)

(Please contact your System Administrator for further details)

***

thế nên

ở đây

việt nam

tôi có thể trở thành một gã du côn

một tên dâm tặc

bất cứ lúc nào

nhưng tôi không thể

lệch lạc về tư tưởng

không

sập bẫy diễn biến hòa bình

không

bị các thế lực thù địch lợi dụng

*

tôi

một tên lưu manh

rất vững vàng lập trường chính trị

Mr. Do
Blog EntryJul 1, '09 10:23 PM
for everyone

Thế kỷ chúng tôi chót buồn trong mắt
Dăm bảy nụ cười không đủ xóa ưu tư
Tay quờ quạng cầm tay vài tiếng hát
Lúc xòa ra chẳng có một âm thừa
***
Cửa địa ngục ở hai bên lồng ngực
Phải vác theo trăm tuổi đường dài
Nên có gửi cho ai vài giọng nói
Cũng nghe buồn da diết chạy trên môi
***
Hai mắt rỗng phải che bằng khói thuốc
Chúng tôi nằm run sợ cả chiêm bao
Mỗi buổi sáng mặt trời làm sấm sét
Nên nhìn đêm mở cửa chẳng đi vào
***
Năm ngón tay có bốn mùa trái đất
Chúng tôi cầm rơi mất một mùa xuân
Có cất tiếng đòi to . Tiếng đòi rơi rụng
Những âm thanh làm sẹo ở trong hồn
***
Chúng tôi trót ngẩng đầu nhìn trước mặt
Trán mênh mông va chạm cửa chân trời
Ngoảnh mặt lại đột nhiên thơ mầu nhiệm
Tiếng hát buồn đè xuống nặng đôi vai
(Nguyên Sa)
Blog EntryJul 1, '09 10:07 PM
for everyone

Thơ tặng các em gái đêm đêm đứng trên đường Xô Viết Nghệ Tĩnh – TP. HCM
Mấy thằng choai choai lướt qua
bảo:
Từ chỗ ấy, tao thành đàn ông.
Mấy gã mặt dơi lướt qua
bảo:
Từ chỗ ấy, tao thành nhà thơ
Mấy gã mặt chuột lướt qua
bảo:
Từ chỗ ấy, tao thành kẻ sĩ
Nhà tỉ phú lướt qua
bảo:
Từ chỗ ấy, tao bắt đầu phú quý.
Nhà tư tưởng lướt qua
bảo:
Từ chỗ ấy, tao ngộ ra chân lý.
Nhà chính trị lướt qua
bảo:
Từ chỗ ấy, tao xác định hướng đi...
Em
Từ chỗ ấy, thành đàn bà
Và bây giờ
Đúng chỗ ấy, em hành Nghề!

Phạm Lưu Vũ
Blog EntryJul 1, '09 10:06 PM
for everyone

Anh vẽ mùa thu trong mắt em
Có lá vàng rơi nhẹ bên thềm
Có mây buồn xám giăng ngang núi
Có anh mãi chờ trong bóng đêm.

Anh vẽ dòng sông trên tóc mây
Vẽ thêm sương khói dáng em gầy
Long lanh hư ảo ngoài tầm với
Chỉ dám trộm yêu em đắm say.

Anh vẽ nụ hoa trên nét môi
Kiêu sa đài các lúc em cười
Kiều diễm ngây thơ em thục nữ
Chỉ dám trộm yêu hết cả đời!

Anh vẽ nỗi buồn trong tim anh
Yêu em yêu mãi cũng không thành
Vẽ thêm nỗi nhớ đang dày xéo
Trên mối tình mình rất mỏng manh.

(Nguyễn Trung Nghĩa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment bằng chữ có dấu .
Không dùng chữ Việt bị biến dạng (như nhìu, dzo)