Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

Suy ngẫm 6


Jun 16, '09 6:36 PM
for everyone
  Mèo chê mỡ (tổng hợp từ My, YouTube)




Trong những điệu nhảy khó khi tango hoặc salsa, sự mềm dẻo và linh hoạt của đôi chân là một yếu tố cực kỳ quan trọng. Đầy đủ chân tay mà còn phải khổ luyện mới mong có được những bước nhảy điêu luyện.Thế nhưng anh Reynaldo Ojeda, một chàng trai người Mỹ latin bị cụt một chân từ khi mới sinh ra đã bất chấp sự ác nghiệt của số phận để trở thành một trong những vũ công nổi tiếng nhất châu Mỹ.
Anh Rey và chị Claudia trên sàn tập
Và điêu luyện trên sân khấu

Video:

 
 
 
Anh Rey biểu diễn một động tác khó trong sự cổ vũ nhiệt tình của khán giả
 
Lại một động tác khó nữa mà anh Rey bỏ chiếc nạng ra để biểu diễn
Bằng niềm đam mê cháy bỏng dành cho vũ đạo, bằng nghị lực phi thường và những tháng năm đổ mồ hôi khổ luyện trên sàn tập, anh Reynaldo đã có thể lướt đi trong những điệu tango hay salsa mềm mại và nóng bỏng chỉ với... một chân còn lại. Không thể không kể đến người bạn nhảy ăn ý của anh ấy, chị Claudia Lopez, người đã sát cánh bên anh Rey tập luyện và động viên.
Cả hai vũ công xuất sắc này đều đến từ Bogota, Columbia và đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi nhảy trên toàn châu Mỹ cũng như thế giới. Thu nhập của anh Reynaldo cũng từ những tour diễn vòng quanh châu Mỹ mà có. Hãy chúc cho sự nghiệp của anh ấy tiếp tục tỏa sáng hơn nữa!
Anh Ray trước một buổi biểu diễn ở Columbia

Địa chỉ blog của anh chàng vũ công tài năng này nè! Click vào đây nhé! ^^
Blog EntryJun 13, '09 4:02 PM
for everyone
Blog EntryJun 13, '09 3:33 PM
for everyone
 
Chiều Sài Gòn, dòng người xuôi ngược những con đường ngày một đông đúc hơn. Dường như ở Sài Gòn không khí về đêm luôn nhộn nhịp hơn những khi khác. Ông Nam, một thợ sửa xe đã già, cố và một vài đũa gấp gáp cho xong buổi cơm chiều như thường lệ. Ông sửa xe ngang trường Lê Hồng Phong đã được hơn hai mươi lăm năm rồi. Lúc còn trẻ thì ông sửa xe gắn máy, nhưng nay già ông chuyển qua sửa xe đạp cho học sinh. Với người như ông Nam, mọi thăng trằm trong đời ông đều đã trải qua.

Sau ngày ba mươi tháng tư, cuộc sống của ông đã nghèo khổ thì giờ lại khổ cực thêm hơn. Thời đó, chính quyền đánh tư sản để lấy hết vàng của dân. Bất kể ai, một ông chủ hay một thằng hầu, miễn có vàng là phải giao nộp. Thêm vào đó là hai cuộc đổi tiền càng làm cho kinh tế miền Nam thêm khủng hoảng. Hai triệu đồng đổi được khoảng hai trăm đồng. Nhiều nơi, chính quyền còn ép giá dân để tham nhũng. Phút chốc, khoảng cách giàu nghèo được thu hẹp lại một cách tối đa. Chẳng còn ai giàu cả ngoài những người làm cho nhà nước lúc bấy giờ. Những người mà ông Nam biết nếu còn chút vàng thì tìm mọi cách vượt biên để tìm một cuộc sống công bằng hơn, một cuộc sống cho con người ta cơ hội đổi đời.

Còn riêng ông Nam, lúc trước đã nghèo, giờ giải phóng rồi thì cũng có khá hơn đâu. Ông bắt đầu học nghề sửa xe để kiếm cơm dằn bụng mỗi ngày. Thời ấy thứ gì cũng phải đợi phân phát từ trên xuống. Lúa gạo làm ra mà không được ăn, phải nộp cho hợp tác xã để rồi đợi họ phát lại cho. Một mùa làm được năm chục vạ thì cuối mùa được dữ lắm một hai vạ mà ăn. Cuộc sống không biết bao nhiêu là khổ cực.

Ông Nam sống một mình trong một căn phòng trọ nhỏ mà ông đã mướn ở hơn gần hai mươi năm rồi. Ông không còn người thân lẫn họ hàng vì họ đã chết hết khi chiến tranh hoặc lưu lạc mất rồi. Lúc còn trai trẻ, ông có quen một người con gái nhưng duyên nợ không thành vì gia đình cô gái chê ông nghèo quá, không lo nổi cho con gái họ. Từ đó ông quyết định không theo đuổi ai nữa cả vì “thân mình mình còn lo chưa xong nữa thì làm sao lo được cho người khác.”
- Xin lỗi, ông vá lại bánh sau cho cháu được không ạ?
Đang suy nghĩ, ông Nam giật mình ngước lên. Đó là một cô nữ sinh nhễ nhãy mồ hôi bởi cái nóng bất tận của Sài Gòn.
- Ừ được, cháu đợi chút.

Ông Nam bắt đầu làm. Đôi tay nhăn nheo dày cứng của ông tuy chậm chạp nhưng rất chính xác. Ông làm công việc này như thể nó là bản năng của ông vậy. Mười lăm phút, vậy là xong.

- Bao nhiêu tiền ạ?
- Ba ngàn.
Cô nữ sinh lấy tiền trả cho ông, cám ơn rồi dắt xe đi.
Đối với ông Nam, ông không bao giờ nghĩ rằng công việc của mình là thấp hèn. Ông luôn cho rằng công việc của ông quan trọng không kém gì công việc của những kỹ sư, bác sỹ. Cuộc sống sẽ ra sao nếu không có những người như ông?

Thời gian trôi qua, giờ đã là chín giờ tối. Ông Nam tính gom đồ lại rồi về nhà nhưng ông cũng muốn nấng ná lại một chút coi có kiếm thêm được vài nghìn nữa không? “Khốn nạn thật!” Ông suy nghĩ trong đầu. Cuộc sống bao năm vẫn vất vả như thường. Tiền kiếm được cũng chỉ vừa đủ ăn, còn dư bao nhiêu thì cũng đi mất theo mấy cơn bệnh cứ vài tháng lại kéo đến một lần. Ông tự hỏi dân đen sống khổ cực như vầy mà tụi quan liêu chẳng thấy sao? “Mình ngồi mót vài ngàn, còn tụi nó mót tiền dân lên tới triệu đô?” Giờ đây ông mới thắc mắc không biết sao tụi nó đếm nổi số tiền mà chúng tham nhũng nữa. Cả đời ông, tờ một đô ông còn không biết mặt mũi ra sao nữa chứ nói chi là tới triệu đô.

Cái nóng oi bức ở Sài Gòn giờ không còn nữa. Thay vào đó, cái lạnh nhẹ nhàng nhưng cũng đủ cho ông Nam phải mặc thêm một chiếc áo khoác lên chiếc áo xanh jean đã rách hai lỗ trên hai vai ông. Cuộc sống Sài Gòn theo ông Nam không giờ ngủ. Vòng tuần hoàn bắt đầu khi những người quét rác lạo xạo, những tiểu thương trong chợ bắt đầu chuẩn bị cho buổi chợ sớm hay những người đi tập thể dục trong các công viên xuất hiện. Và vòng tuần hoàn ấy kết thúc khi những vũ trường đã đóng cửa khiến những cô chiêu cậu ấm chạy rầm rú ngoài đường đi tìm những cơn thác loạn khác.

- Này ông già, vá giùm tui bánh trước rồi bơm luôn bánh sau. Đụ mẹ, bữa nay xui quá!

Ông Nam nhìn lên thấy một cậu thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi. Nhìn thoáng qua ông biết đó là con nhà giàu. Tóc tai nhuộm vàng nhuộm đỏ, mình đeo đầy trang sức trong khi miệng luôn phì phèo điếu thuốc.
- Cậu chờ chút.
- Lẹ lẹ giùm ông già ơi, tụi nó đi hết mẹ rồi!
Ông Nam bắt đầu làm việc. Tay ông cố làm cho nhanh nhưng trong bụng ông không muốn vậy. Ông ghét nhất tụi ăn chơi này. Ông cho rằng chúng là loại quên cội quên nguồn. Người Việt thì phải tóc đen mũi tẹt. Không đâu, chúng nhuộm tóc vàng lên, đi nâng mũi lên để mong thành Tây. Nhưng chúng quên là dù bề ngoài chúng là Tây nhưng trong óc chúng vẫn là người Việt. Chúng quên câu “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” rồi. Mà tụi này chắc gì đã đi học đâu mà biết. Học chi? Bây giờ không học cũng có tiền mà.

Ông Nam làm xong. Cậu thanh niên đó trả tiền rồi rồ máy phóng đi để lại sau lưng làn khói trắng. Ông Nam bắt đầu gom đồ lại, chất gọn ghẽ trong thùng rồi để lên chiếc xe đạp. Ông đạp xe về ngang qua những chiếc xe mì gõ thơm phức. Lòng cồn cào nhưng ông không có quen ăn đêm. Đường vào nhà trọ ông không xa nhưng ngoằn ngoèo khó tìm. Tuy là người suốt ngày phải chịu bụi bậm ngoài đường nhưng trong phòng ông mọi thứ đều rất ngăn nắp và sạch sẽ. Ông không nhớ ông có thói quen gọn gàng từ bao giờ. Có lẽ khi càng về già ông muốn mọi thứ trở nên giản dị hơn. Tắm xong, ông Nam lấy chiếc radio đã cũ ra nghe. Khi nghe ông có khi nhìn vào một khoảng không nào đó và bắt đầu suy nghĩ. Ông cảm thấy cuộc đời ông cô đơn quá. Suốt ngày ông chả nói chuyện với ai cả ngoài những câu giao tiếp thông thường với khách. Ông nghĩ có lẽ cuộc đời của ông chỉ làm bạn với cô đơn mà thôi.

Tắt radio, ông Nam vào giăng mùng ngủ. Giấc ngủ đến với ông dễ dàng bởi sự mệt mỏi trong cả ngày làm việc. Mắt ông lim dim chìm vào giấc ngủ trước khi nhận ra hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ bảy mươi ba của mình.

PDi's
Blog EntryMay 25, '09 12:06 AM
for everyone
Mẹ và vợ ngã xuống sông cùng một lúc, nếu cứu mẹ thì vợ sẽ chết hoặc cứu vợ thì mẹ sẽ chết. Vậy nên cứu mẹ hay cứu vợ hoặc là không cứu cả hai?    

MẠNH TỬ:
Bố chết từ khi còn nhỏ, mẹ nuôi nấng, dạy dỗ ta rất khó nhọc. Mẹ phải ba lần dọn nhà để tránh những ảnh hưởng xấu, dành món ngon cho ta ăn, mua áo đẹp cho ta mặc, tất cả là để cho ta có thể ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ. Mẹ và vợ cùng ngã xuống sông, tất nhiên ta phải cứu mẹ rồi. Lấy chữ hiếu làm đầu, vợ chết thì lấy vợ khác, mẹ chết làm gì có mẹ nữa!
Trên thế gian này chỉ có Mẹ là tốt nhất. Không có mẹ, con trẻ như cỏ cây, biết bấu víu vào đâu? Mẹ! Con sẽ cứu mẹ! Mạnh tử nhảy ùm xuống sông.

CHU U VƯƠNG:
Vợ và mẹ cùng ngã xuống sông, tất nhiên là phải cứu vợ trước. Nghĩ lại ngày trước ta đùa giỡn với nàng, nhìn nàng cười, đến cả giang sơn lẫn sinh mạng nhỏ bé của ta cũng chẳng nghĩa lý gì, huống hồ là mẹ! Khi lập Thái tử, bà ấy còn định bỏ ta làm ta suýt mất cả ngôi báu.
"Tình cảm đằm thắm, ta yêu nàng rất nhiều, ta sẽ cứu nàng!" Chu U vương cũng nhảy ùm xuống sông.

LƯU BỊ:
Anh em như chân tay, vợ con như áo mặc; áo rách có thể vá, chân tay gãy không thể lành. Chỉ cần Nhị đệ và Tam đệ của ta không ngã xuống sông là được, những kẻ khác ta không thèm để ý.
"Mẹ ơi! Nàng ơi! Các người chết thật thê thảm!" Lưu Bị đứng trên bờ sông khóc lớn.

TÀO THÁO:
Thà rằng ta phụ người chứ không để người phụ ta, mẹ ta hay vợ ta cũng thế thôi, chỉ cần ta không ngã xuống sông là được rồi.
"Ta nhẹ nhàng đi cũng như khi ta nhẹ nhàng đến, ta vẫy tay chào không một chút vấn vương." Tào Tháo vừa ngâm thơ vừa chầm chậm bước đi.

KHUẤT NGUYÊN:
Thế gian này u ám quá,triều đại này thật hủ bại! Sống cũng chẳng còn có ý nghĩa gì, chi bằng chết cho trong sạch. Song anh có thể rửa mặt và rửa chân cho ta.
Khoảng trời hiện tại là khoảng trời u ám, chẳng còn có thể nhìn tinh tú trên trời. Mẹ ơi! Nàng ơi! Ta cùng nhau chết ở nơi đây!" Khuất Nguyên vừa hát vừa từ từ nhảy xuống sông.    

TRANG TỬ:
Sinh về đâu và chết sẽ về đâu? Mẹ và vợ ta chết cứ chết, chẳng qua chỉ là từ trạng thái hữu hình trở về trạng thái vô hình, có gì phải đau đớn, có gì phải xót thương? Chẳng cần phải cứu ai cả! Trang tử ngồi xuống, tay nắm một mảnh sành vừa gõ nhịp vừa hát, mắt nhìn mẹ và vợ chìm đần xuống sông, nét mặt mãn nguyện.    

HOÀ THÂN :
Ai ngã xuống sông thì cứ ngã, cái ta yêu là tiền bạc. Tiền bạc là mẹ ta, là vợ ta. Sao trước khi ngã, các người không mặc ít quần áo thôi, điều đáng tiếc nữa là trâm vàng, khuyên bạc còn ở trên đầu các người.
"Có tiền là có tất cả!" Hoà Thân đứng trên bờ vùa nhìn mẹ và vợ dần dần chìm xuống sông vừa thở dài.     

VƯƠNG BỘT:
Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt. Vợ là người ta yêu nhất, mẹ là người thân thiết nhất. Vậy  phải làm thế nào đây? Thôi cứ nhảy xuống sông, thấy ai ở gần thì cứu. Vương Bột vội nhảy ùm xuống sông.
"Chết rồi! Ta quên mất là ta cũng không biết bơi!" Vương Bột vẫy vùng một cách tuyệt vọng rồi từ từ chìm xuống sông.

Còn bạn, bạn sẽ xử trí sao đây?
 
Blog EntryMay 23, '09 8:18 PM
for everyone
Cách đây đã lâu tôi có được đọc một bài viết nói về 3 loại tình yêu trên thế giới này: Tình yêu Nếu, Tình yêu Vì và Tình yêu Mặc dù. Theo trí nhớ mơ hồ của mình, tôi xin viết lại câu chuyện về 3 loại tình yêu này, để các bạn cùng đọc.
Tình Yêu Nếu
Câu chuyện “Tình yêu Nếu” xảy ra tại Nhật Bản, đất nước với những truyền thống quy củ và chặt chẽ. Niềm tự hào theo tinh thần Samurai vẫn còn in đậm trong cách sống của người dân xứ "Mặt trời mọc" này!
Mấy năm trước đây khi kỳ thi vào đại học tại Nhật Bản diễn ra, đã có rất nhiều bài báo viết về sự kỳ vọng quá cao của các bậc phụ huynh gây nên áp lực tâm lý căng thẳng đối với con cái họ, những sĩ tử sắp bước vào kỳ thi căng thẳng. Điều hiển nhiên là cha mẹ nào cũng muốn con mình đỗ đại học, để được tự hào hãnh diện nói với họ hàng, làng xóm hay cả với đồng nghiệp cơ quan. Đôi khi niềm tự hào đó trở nên “bất diệt”, không ai được phép làm tổn hại nó.
Nhưng sau khi kỳ thi diễn ra và bảng điểm đã được các trường đại học đăng lên, thì liên tiếp trên những mặt báo lại là hàng tít nói về các vụ tử tự của những học sinh đã trượt! Trong số đó có một cậu học sinh đã tự kết thúc cuộc đời mình bằng khí gas. Theo như bài báo, cha của cậu học sinh này đã luôn nói với con trước khi kỳ thi diễn ra: “Nếu con đỗ đại học, cha sẽ mua cho con (cái này … cái nọ), cha sẽ đưa con đi chơi (đây đó), cha sẽ cho phép con được làm những gì con muốn…”. Cậu học sinh này đã trượt trong kỳ thi một năm trước đó. Sau kỳ thi trượt đó, cha cậu đã thúc ép cậu đi học tại các lò luyện thi, và thường xuyên mắng mỏ. Người cha luôn hy vọng con mình sẽ đỗ vào trường đại học hạng nhất vì cấp 3 cậu đã học tại một trường cũng rất “đỉnh”. Nhưng sau kỳ thi lần thứ hai này, biết cậu trượt cha cậu đã hoàn toàn không nói một lời. Chính áp lực đó khiến cho cậu cảm thấy mình không còn ý nghĩa gì đối với cha mẹ. Và điều này đã dẫn đến cái chết đầy thương tâm kể trên!
Tình yêu của cha mẹ cậu học sinh này chính là loại Tình yêu Nếu. Tình yêu đấy chỉ luôn xảy ra trong một tương lai có điều kiện. Chỉ khi tương lai đó xảy ra thì tình yêu mới tồn tại. Ở trường hợp trên, thì tương lai có điều kiện là tương lai sau kỳ thi với điều kiện là cậu học sinh phải đỗ vào đại học. “Nếu” tương lai này xảy ra, cha mẹ cậu mới dành cho cậu tình yêu của mình. Còn “nếu” tương lai này KHÔNG xảy ra, cha mẹ cậu sẽ không yêu thương cậu nữa. Điều này thể hiện ở những lời mắng mỏ và dửng dưng đối với cậu. Họ không cần quan tâm tới khả năng của cậu bé, và liên tiếp thúc ép cậu thực hiện theo những gì họ mong muốn. Điều mà bậc cha mẹ này yêu nhất có lẽ là danh dự và sự tự hào của mình, hơn là đứa con họ đã rứt ruột đẻ ra.
Vậy đấy, tình yêu Nếu thực chất ra là loại tình yêu ích kỷ và đòi hỏi. Một người yêu bạn mà luôn đòi hỏi ở bạn những điều mà quả thực bạn khó có thể đáp ứng hoặc đáp ứng mà không thấy thoải mái, thì khả năng rất cao xảy ra là người mà họ yêu chỉ là chính họ; và tình yêu họ dành cho bạn sẽ chấm dứt khi bạn không thể đáp ứng được những điều họ cần nữa. Tình yêu bạn bè hay tình yêu đôi lứa cũng đều có thể xảy ra trường hợp này.
Tình yêu Vì
Tình yêu Nếu là tình yêu ở thì tương lai có điều kiện, thì Tình yêu Vì lại là tình yêu xảy ra trong quá khứ và hiện tại có điều kiện.
Câu chuyện về một đôi trai gái yêu nhau có thể cho bạn thấy rõ điều này. Cô gái trong câu chuyện này là một người thiếu nữ có vẻ đẹp rất trong sáng và đầy ấn tượng, người con trai yêu cô gái và luôn chiều chuộng cô. Cho đến một lần cô gái vô tình bị tai nạn do hỏa hoạn, cô được cứu thoát chết nhưng gương mặt bị bỏng đã trở nên dị hình dị dạng. Hồi đó phẫu thuật chỉnh hình chưa phát triển, do đó cô gái chỉ có cách chung sống với những vết sẹo. Niềm an ủi duy nhất lúc bấy giờ đối với cô là những lời ngọt ngào mà người yêu đã từng hứa hẹn: ”Anh sẽ yêu em mãi mãi”. Nhưng ngược với những lời hứa hẹn của mình, chàng trai khi nhìn thấy gương mặt người yêu lại tỏ ra lạnh lùng, và rờn rợn, không âu yếm lấy một lời. Sau đó thì người ta hoàn toàn không thấy anh chàng này đến thăm người thiếu nữ tội nghiệp kia nữa.  
Đọc câu chuyện này xong, hẳn bạn cũng đã hiểu người con trai này yêu cô gái đó là VÌ nhan sắc của cô gái mà thôi. Khi nhan sắc này bị mất đi, tình yêu trong trái tim chàng ta cũng “bay hơi”.
Tình yêu vì là tình yêu có điều kiện cụ thể. Sự tồn tại của Tình yêu Vì sóng đôi cùng với sự tồn tại của những điều kiện cụ thể. Do đó chúng cũng cùng mất đi.
Ta thường gặp Tình yêu Vì trong những câu nói của người đời khi họ e sợ người ta chỉ yêu họ vì một điều gì đó, như kiểu yêu vì người đó có “nhà mặt phố, bố làm to” chẳng hạn. Song không thể phủ nhận là thường thì vẻ ngoài của một người lại là điểm nhấn khiến người khác yêu. Tuy nhiên vẻ ngoài đó chỉ gia tăng thi vị cho tình yêu của bạn mà thôi, một người yêu bạn chân thành sẽ chẳng bao giờ để ý đến vẻ ngoài của bạn quá nhiều đâu.
Tình yêu Mặc Dù
Tình yêu Mặc Dù là tình yêu của Chúa trời. Tình yêu của những “Bồ tát”. Tình yêu này tồn tại trong cõi vĩnh hằng, một tình yêu hoàn toàn không có điều kiện, không phải VÌ hay NẾU một điều nào cả. Chúa sẽ nói với bạn những lời như: “Ta yêu con dù cho con trông như thế nào, dù cho con thông minh hay vẫn đang chìm trong tăm tối!”
Đức mẹ Teresa, vị sơ đã nhận được giải Nobel hòa bình trước đây cũng vậy. Bà có một tâm hồn thánh thiện, rộng mở, và luôn nghĩ tới những đứa trẻ khốn khổ. Bà đã hiến dâng cả cuộc đời mình để cứu giúp những đứa trẻ đó. Như vậy có thể nói tình yêu Mặc Dù là tình yêu vĩ đại nhất, chứa chan sự chân thành, lòng rộng mở và sự vị tha cao cả, tình yêu Mặc Dù không phân biệt người đẹp hay người xấu. Thứ tình yêu lớn lao này được ban tặng cho tất cả muôn loài.
Thực ra khi nói đến tình yêu Mặc Dù vĩ đại như vậy nhưng không có nghĩa tình yêu này chỉ tồn tại ở Chúa, tình yêu này ngược lại tồn tại trong tâm hồn tất cả mọi người, có lẽ nó không bao trùm hết trái tim họ, nhưng luôn luôn có một phần trái tim con người chứa chan tình yêu này. Tình yêu Mặc Dù là lòng xót thương sự vị tha vô hạn trong trái tim của mỗi chúng ta.
Trong tình yêu đôi lứa, tình yêu Mặc Dù có thể xuất hiện khi bạn tha thứ cho người mình yêu những lỗi lầm không đáng có, hay đôi khi chỉ là DÙ họ có thế nào chăng nữa bạn vẫn không thể xa họ, bạn thực sự yêu con người đó không phải VÌ hay NẾU một điều nào cả, DÙ cho họ có đôi khi cáu gắt, dù cho họ có đôi khi không tinh ý… bạn vẫn yêu họ. Đấy là nét đẹp của tình yêu Mặc Dù.
Tình yêu đôi lứa có thể nói là sự tổng hợp của 3 loại tình yêu trên. Nhưng cách thức pha trộn 3 loại trên như thế nào để có thể tạo ra một tình yêu bền vững và ngọt ngào lại nằm trong chính trái tim của các bạn!
Blog EntryMay 12, '09 12:46 AM
for everyone
"Lịch sử là tự nhiên". Thế tức là cái gì tự nhiên nhất thì vĩ đại nhất. Cứ nống lên là vĩ đại à? Việt Nam buồn cười. Thi đua khác nào kiễng chân lên, có tăng được chiều cao đâu. Nước ta thế, khẩu hiệu càng nhiều, đất nước càng khốn nạn.
(Bài giảng của giáo sư Hồ Ngọc Đại tại trường viết văn Nguyễn Du)
(Bài giảng của giáo sư Hồ Ngọc Đại tại trường viết văn Nguyễn Du. Giáo sư đầu bạc trắng, áo trắng, quần trắng, giọng nói sang sảng, giọng điệu hài hước và thẳng thừng).

Năm điều cơ bản của buổi học:
1. Sự tương quan giữa triết học và lịch sử.
2. Sự tồi tệ của nghị quyết và chính sách.
3. Sự cần thiết của mở rộng/ phá bỏ tư duy cũ.
4. Phát hiện lớn nhất của con người là Công Nghệ Sinh Đẻ.
5. Ta tạo ra chính mình.

Tôi xin nói ngay là, tôi nói điều tôi nói, còn tiếp nhận hay không là việc của các anh các chị.
Thơ dù đề là "vô đề/ không đề" thì vẫn cứ là có đề. Vậy hôm nay bài giảng của tôi có đầu đề là "Triết học và lịch sử".
Có hai vấn đề tôi cho là cơ bản nhất trong các vấn đề cơ bản: triết học và lịch sử. Xin nhớ cho rằng, chúng ta không mày mò điều mà nhân loại đã đi qua. Ta sinh ra thế giới đã có sẵn, anh buộc phải chấp nhận những điều có sẵn đó. Và ta phải chịu quá nhiều sức ép. Dưới những sức ép không gì cưỡng lại đó, ta cứ ngỡ là mình được tự do.
Anh ngồi yên ở đây, anh phải chịu sức ép của không khí, phải chịu lực hút của trái đất. Ta thấy điều đó là tự nhiên, ai cũng phải chịu những sức ép ấy, vậy là chẳng ai phải chịu sức ép cả.
Quay lại với triết học và lịch sử. Tính triết học được hiểu là cái lý cuối cùng của cuộc đời (không thấy được bằng mắt); còn lịch sử được hiểu là cái có thật, cái đã/đang/sẽ có thật, hoàn toàn trần trụi.
Mấy ngàn năm nay, nhân loại bao giờ cũng đứng trước hai vấn đề: triết học (tinh thần) và lịch sử (vật chất). Nhà văn như các bạn là phải hiểu vật chất một cách rất tinh thần.
Tôi chẳng hiểu tại sao lại có thứ câu hỏi ngu xuẩn đến thế, không hiểu sao có loại nhà trường ngu như thế! Đấy là cứ đặt ra hai câu hỏi cho học sinh: vật chất có trước hay tinh thần có trước? Cái nào quyết định cái nào? Điên à! Như mấy anh nào cứ hỏi con gà có trước hay quả trứng có trước ấy, hỏi để làm gì?
Lịch sử và triết học tương đương nhau. Hegel nói: "Lịch sử và triết học là hai hình thái tương đương nhau". Anh chị chú ý chữ "hình thái", hay là "hình thức" ở đây. Hôm nay tôi mặc áo màu trắng, ngày mai tôi mặc áo đỏ, hoặc có lúc nào có chị gặp tôi không mặc áo gì cả, vẫn nhận ra tôi. Bởi đó chỉ là hình thức thôi.
Triết học và lịch sử có sự chuyển hóa lẫn nhau. Ngày xưa vợ chồng gọi nhau là "mình" là triết học nhất. Mình mà lại không phải là mình. Bây giờ không còn gọi nhau như thế là bởi nhiều mình quá. Và phải hiểu rằng khi gọi "thằng chồng" là đã ám chỉ có "con vợ" ở trong rồi.
Tư duy quá rạch ròi tạo ra trình độ thấp. Cái nhìn thấy chứa cái không nhìn thấy.
(Giáo sư giơ cánh tay lên) Tôi đố các anh các chị đây là cái gì? (Hội trường: cánh tay). Cánh tay à? À, tôi nghe thấy có chị nào bên dưới bảo đây là cái gối. Đúng đấy, với riêng chị có thể đây là cái gối. Với người khác có thể là gọng kìm, là quả đấm.
Hiểu rõ hai vấn đề, nhìn thấy hai mặt của một sự việc, các anh chị sẽ viết văn thoải mái hơn. Trên đời không có cái gì tồn tại đơn độc hết. Trong đời, cư xử cũng chính là một dạng triết học. Như tôi, giảng bài cho các anh các chị thì là Giáo sư, nói những gì, quay ngang quay dọc ra sao, nhìn ngó thế nào. Tôi về nhà, vợ gọi: "Đại đâu?" là phải "Dạ!" ngay (GS khoanh tay cúi đầu), không thì… chết với nó!
Tiếp theo, tôi xin nói về "siêu hình, biện chứng". Hegel nói, "toàn bộ triết học thâu tóm vào phương pháp". Có hai phương pháp cơ bản: siêu hình và biện chứng.

Siêu hình
Hegel được coi như "ông trùm của duy tâm". Ông nói: "các nhà triết học phê bình tôi, họ tưởng tôi cũng ngu như bọn duy vật".
VD: các cô trong đây giữ cho mình một cái ảnh trẻ nhất, đẹp nhất, mỗi khi ai hỏi thì đem ra khoe, hoặc yêu mến ai đem ra tặng. Các cô ngày thường có thể đanh đá, chua ngoa cau có, nhưng bức ảnh chụp lại một tích tắc đẹp và chặn đứng sự vận động của nó (siêu hình). Cái ảnh đó là sự thật, không hề bịa, nhưng lại sai (ngày thường con bé đành hanh, sao trong ảnh lại hiền dịu thế).

Biện chứng
Tức là để sự vật vận động và nghiên cứu nó trong lịch sử. Như thế thật mà không thật. Xem phim là một điển hình về biện chứng giả (thực chất là những siêu hình kế tiếp).
Mấy nghị quyết của Nhà nước giả là vì thế: cuộc sống vận động, nhưng nghị quyết thì đứng. Ngu thế chứ! Điển hình của sự sống là luôn luôn vận động. Hãy xem những nghị quyết như những cuốn tiểu thuyết. Hai đứa đấy lúc đầu gặp nhau thì chúng nó vui, chắc gì cả đời còn lại chúng nó vui?
Mà tư duy kiểu Việt Nam: không sai là đúng, không đúng là sai, có chết không.

Như vậy, hãy tin vào triết họTrong văn chương, anh không bao giờ là anh thì anh mới là anh. Anh luôn luôn là anh thì anh chết. Sự ổn định chỉ là ước lệ, nhưng cũng không nên tin vào triết học.
Không phải đi đâu xa, cuộc sống chính là lịch sử. Ta sinh ra từ đó và ta sống chết với nó. Cho nên các bà già nông thôn triết học lắm.
Triết học cao thì nhìn cuộc sống rõ. Cuộc sống đích thực thì triết học mới cao được.
Ở thế hệ của chúng ta, cuộc sống vận động rất nhanh. Mác nói: "rồi có lúc một ngày bằng 20 năm", chính là lúc này đây.
Mác nói: "lịch sử là tự nhiên". Khái niệm "lịch sử" ở đây chính là cuộc sống thực, là thực tiễn, là hiện thực, là hiện thực khách quan, như các anh chị thường dùng. Hồi đó Mác tí tuổi đầu, chưa tới 30, mà một ông GS 70 tuổi vẫn phải trích dẫn (ý GS tự nói mình) thì các anh chị biết là Mác giỏi thế nào.
Triết lý cuộc sống hết sức đơn giản: muốn gì thì gì, cứ phải sống đã. Ăngghen nói: "Sống là sự trao đổi chất". "Trao đổi" tức là phải có hai bên, có chất trao đổi, có sự vận động về thời gian và không gian.
"Lịch sử là tự nhiên". Thế tức là cái gì tự nhiên nhất thì vĩ đại nhất.
Cứ nống lên là vĩ đại à? Việt Nam buồn cười. Thi đua khác nào kiễng chân lên, có tăng được chiều cao đâu. Nước ta thế, khẩu hiệu càng nhiều, đất nước càng khốn nạn.
Năm 69,70 gì đó, tôi sang Liên Xô học. Những người bạn Liên Xô nói với nhau: "Các bạn ơi, chúng ta nên thương anh Đại. Cái mà chúng ta sắp đổ rồi thì anh Đại sang học".
Họ khuyên tôi nên đọc Platon, Kant, Hegel, Marx- chỉ cần đọc 4 ông ấy thôi, và chú thích cách đọc: thứ nhất, lúc nào chán không còn việc gì làm nữa thì hẵng đọc; thứ hai, đừng đọc theo hệ thống, hãy đọc lung tung bạ đâu đọc đấy.
Tôi không hiểu nổi những lời khuyên của họ. Nhưng chính cách đọc ấy làm tôi mở rộng tư duy, không theo khuôn thước nữa.
Các giáo trình triết học bây giờ buồn cười, bảo sai thì không sai, nhưng mà học chẳng để làm gì.
Có mấy người mời tôi đến dạy, sợ không đủ thù lao. Trời ơi, sinh viên là thù lao lớn nhất đối với tôi. Mà chính ra họ sợ tôi đến làm loạn sinh viên. Sinh viên là bọn dễ nổi loạn nhất.
Trong trường học, các anh chị toàn dạy Dao, Kéo cả, chẳng thấy Mác đâu hết.
Mác nói: từ trước đến giờ, các cuộc cách mạng đều là của số ít, không thấy cuộc cách mạng nào là của số đông. Ông hi vọng ở cuộc cách mạng tư sản Pháp, nhưng về sau ông thất vọng.
Các anh chị xem này, lúc đầu có hai loại người là "chủ nô và nô lệ". Hai loại này bị thay thế bởi "địa chủ và nông dân". Hai loại này lại bị thay thế bởi "tư sản và vô sản". Thế bây giờ muốn tư sản chết mà mỗi vô sản sống thôi à? Vô lý! Thằng đấy chết phải có thằng khác thay vào, hoặc là phải có hai thằng mới.
Có phải về mặt triết học, "nông dân" là phản động, bởi họ đại diện cho phương thức sản xuất cũ nên phải hủy bỏ không?
Ông.... hỏi tôi có gì trách Đảng không. Tôi bảo, tôi giận chứ tôi không trách, mà tôi quý tôi mới giận. Thứ nhất, ngàn đời nay Việt Nam toàn nông dân, nhưng chính sách với nông dân tệ quá. Các vị cũng từ nông dân mà ra chứ đâu. Thứ hai là chính sách với trí thức. Bọn này cực kỳ yêu nước, chỉ phải tội chúng nó hay chửi lung tung, thì Đảng hay cà khịa với chúng nó.
Lúc đầu trên đời không có gì hết, chỉ là một thế giới vô cơ. Sau đó xuất hiện sự sống hữu cơ, rồi có thực vật và động vật. Lịch sử luôn sáng tạo ra cái mới. Đến khi con người ra đời thì toàn bộ cơ sở tự nhiên đã có rồi.
Về mặt lịch sử, ta có cơ thể người. Về mặt triết học, ta có "phạm trù người".
Người là sản phẩm sau cùng của lịch sử tự nhiên. Việc mà toàn bộ lịch sử tự nhiên làm suốt tỉ tỉ năm qua thâu tóm vào trong CÔNG NGHỆ SINH ĐẺ. Đó là tinh túy của lịch sử.
Ta biết rằng ông Trời làm khoán, rất chắc chắn, an toàn tuyệt đối: con bò sẽ đẻ ra con bò, con vịt lại đẻ ra con vịt... Và muôn loài cho gì hưởng nấy.
Riêng con người tự sinh ra mình, qua lao động. Loài người là loài ương bướng.
Con khỉ đầu tiên đi bằng hai chân, thể nào cũng bị đồng loại phê bình, họp kiểm điểm mạnh lắm. Cũng như cái anh đầu tiên nghĩ tới việc đi xe đạp, khác hẳn việc cưỡi ngựa hoặc đi xe ngựa (vẫn là dùng sức bộ), chắc chắn sẽ bị hàng xóm cười: "thể nào nó chẳng ngã?".
Nhưng có xe đạp, loài người mới được giải phóng tư duy, rồi mới có ô tô, máy bay, đỡ sức.
Nói về chữ "ra sức". "Ra sức" để làm gì, ngu muội! Tôi đi ô tô, tôi nhẹ nhàng khởi động xe, không việc gì phải dùng sức hết. Thế lẽ ra phải đề cao mấy thằng "không ra sức", đằng này lúc nào cũng hô hào "ra sức", có điên không.
Con người ta vĩ đại là ở tinh thần, không ở thể xác. Ông Mác cao có 153cm, nếu đi thi hoa hậu thì ông cao vừa đến eo, mà với mãi hai tay lên chưa chắc đã với được đến chỗ cần với. Nhưng ông vẫn vĩ đại. Như vậy là tinh thần quan trọng hơn cơ thể.
Tôi nói câu này: "con người là một thực thể tinh thần"- cái này nhiều ông sợ không dám nói. Con người là một thực thể tinh thần, do đó loài người tự sinh ra mình, bất chấp Kinh Thánh.
Ta quen "lạy Trời mưa xuống, lấy nước tôi uống, lấy ruộng tôi cày..." Tư duy hèn hạ. Lại còn "nước, phân, cần, giống", nghe thì rất vĩ đại khi khái quát nó lên, nhưng đồng thời cũng rất chung chung. Bao nhiêu "nước", "phân" lúc nào?
(Quay lại công nghệ sinh đẻ). Cuối thế kỷ XIX, người ta phát hiện ra cơ chế thụ thai. Trước đó thì có con là việc trời cho. Bây giờ muốn lúc nào có lúc đấy, có hay không đều được. Bây giờ "coi trời bằng vung", dám làm rồi.
Và có công nghệ sản xuất vật chất thì ắt phải có công nghệ sản xuất tinh thần.
Người ta hỏi tôi: 30, 40 năm qua, anh làm được gì? Tôi đáp, ngần ấy năm tôi chỉ làm được có ba chữ thôi.
(Ba chữ gì?)
Có ba chữ thôi.
(Nhưng là ba chữ gì?)
HỒ NGỌC ĐẠI!
(cả hội trường ồ lên vỗ tay).
Tôi xin kết thúc bài giảng ở đây.
(Tôi cũng xin kết thúc bài ghi ở đây).

huynhsuhuynh.multiply.com
Blog EntryMay 3, '09 1:56 PM
for everyone
Trí tuệ - tri thức
* Sự thật cuộc đời trong y phục anh hề.
* Thông minh mà nghèo thì không phải là người thông minh nữa.
* Người khôn và kẻ ngốc luôn luôn là điều bí ẩn đối với nhau.
* Người thông minh không phải là người đọc nhiều mà là người hiểu được nhiều từ những điều đã đọc.
* Người thông minh làm thêm bạn, người ngốc nghếch làm thêm thù, còn người anh minh làm thêm người thông minh.
* Kiến thức càng mang tính khoa học cơ bản thì càng khó áp dụng vào thực tế.
* Đi học muộn cũng có cái lợi vì nó góp phần làm giảm nạn kẹt xe.
* Cuộc sống, đó không phải là những gì ta muốn mà là những gì ta có thể kiếm được.
* Cái chính yếu luôn nằm ở giữa...
* Tất cả những vật không thể bẻ cong được thì sẽ bị bẻ gẫy.
* Vết thương nặng nề và khó chạy chữa nhất, đó là đổ vỡ lương tâm.
* Nếu ngoài chợ không còn trật tự thì có nghĩa là luật pháp đã chuyển sang cơ chế thị trường.

Tình yêu - Hôn nhân
* Hôn nhân là khi chàng trai trẻ mua rau thay vì mua hoa.
* Tình yêu đến rồi đi nhưng con cái, nợ nần và bệnh tật sẽ ở lại.
* Bạn của bạn tôi là bạn tôi. Nhưng bạn của bạn gái tôi chưa chắc đã là bạn tôi.
* Mỹ nhân làm mềm ý chí nhưng làm cứng thân thể
* Yêu một cách vô tư nhưng không miễn phí.
* Càng biết nhiều về phụ nữ, càng khó có thể lạc quan.
* Khi người đàn ông buồn, anh ta tìm một phụ nữ; khi người đàn ông vui, anh ta lại tìm thêm một phụ nữ khác.
* Có hai dạng phụ nữ, một dạng nói thẳng với bạn về các nhu cầu của họ, còn dạng kia thì nói bóng gió
* Tình yêu như mạng nhện, chạm vào là dính liền.
* Tại sao chúng ta cứ hay tưởng rằng vợ người và xe hơi của người hay hơn? Vì cả hai đều dễ khởi động hơn.
*Đẹp trai để thương nhớ, còn giàu có để lấy làm chồng.
*Đàn ông cần có tương lai, còn đàn bà cần có quá khứ.
*Không quan trọng là với ai, quan trọng là như thế nào
* Có thể có những người phụ nữ không bao giờ phản bội chồng mình, nhưng không thể có người phụ nữ chỉ phản bội chồng mình một lần duy nhất.
* Một người phụ nữ đoan chính không chỉ cần biết cởi bỏ y phục một cách chậm rãi, mà còn phải biết mặc váy áo vào thật nhanh.
* Người đàn ông hạnh phúc là người có vợ già và xe mới. Người đàn ông bất hạnh là người có vợ trẻ và xe cũ.
* Muốn gìn giữ hạnh phúc gia đình thì thỉnh thoảng phải biết nhìn vợ bằng con mắt của ông hàng xóm
* Càng có tuổi thì cơ hội yêu nhau tới đầu bạc răng long càng lớn.
* Mọi tai họa xảy ra trên đời chỉ vì phụ nữ không nghe lời đàn ông, còn đàn ông lại nghe lời phụ nữ.
* Đôi khi tình tiết ngoại phạm 100% lại chính là bằng cớ phạm tội chắc chắn nhất.
* Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết đi thẩm mỹ mà thôi.

Thực tiễn - Thành công
* Học vấn giúp người ta sai lầm một cách bài bản.
* Trên bước đường thành công có la liệt dấu chân... vấp ngã của những người thất bại.
* Kiếm bộn tiền không phải vì làm việc tốt mà vì không quấy rầy người làm việc tốt.
* Nếu vì sai lầm của bạn mà người khác phải trả giá thì đó không còn là sai lầm nữa rồi.
* Người cứu vớt ta trong hoàn cảnh sắp hết hơi chưa chắc đã là bác sĩ, mà rất có thể chỉ là một người... bơm xe.
* Tôi chưa có nhiều tiền đến mức nghĩ rằng tiền không mang lại hạnh phúc
* Chỉ những gì không thay đổi được mới là sai lầm.
* Thà là nhà kinh điển còn sống hơn là làm người đương thời đã chết.
* Chúng ta thường thích nghe lời người khác, đặc biệt nếu đó là người đã quá cố.
* Người có thể cười được trong tình huống khó khăn chắc đã tìm ra hình nhân thế mạng.
* Thật tốt khi có điều để mà nhớ lại, nhưng tốt hơn nếu không có gì để phải quên cả.
* Không cần tự mình sinh ra những ý tưởng thông minh. Hãy tìm kẻ thông minh để anh ta "đau đẻ".
*Chỉ cần một ly rượu thôi là đủ thấy cuộc sống thay đổi.
* Tính khiêm tốn là một dạng tự kiêu ít làm những người xung quanh khó chịu nhất.
* Có thể bạn không cao nhưng người khác vẫn phải ngước nhìn vì bạn... đang bị mắc kẹt trên ngọn cây nào đó.
* Cuộc đời giống như nhạc jazz, càng ngẫu hứng càng hay.
* Khát vọng lớn nào chẳng gặp khó khăn về tiền bạc.
* Hạnh phúc, đó là khi có sức khỏe tốt và trí nhớ tồi.
* Nếu bạn không bao giờ cảm thấy muốn vi phạm chí ít là một trong 10 điều răn thì có lẽ là bạn đang có điều gì đó không ổn.
* Chỉ những ai công không thành danh không toại mới biết cách nói hay ho về những bí quyết để công thành danh toại.
* Chạy, chạy nữa, chạy mãi, chạy cho... được việc mới thôi.
* Thật tốt nếu tìm ra chỗ của mình nhưng thật tồi tệ nếu không thể rời khỏi chỗ đó.
* Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà vì... xót tiền mãi lộ.
* Muốn dễ ngủ thì hãy xem các bộ phim truyền hình không phát kèm quảng cáo.
* Người lười thường vô hại, nhưng người có hại lại không lười.
* Một ngày... tham bằng ba năm làm.
* Muốn hái ra tiền thì phải biết cách thỏa mãn nhu cầu của người khác.
* Đừng vội đi đến kết luận mà cấp trên chưa đưa ra.
* Mạnh thường quân là người có thể cho tiền dễ hơn là giải thích, nhờ đâu mà lại có nhiều tiền đến thế.
* Con hơn cha như nhà... mặt phố.
Blog EntryMay 1, '09 5:44 PM
for everyone
[dog+loves+cat.jpg]
Có một câu chuyện kể: Ngày xưa, xưa thật là xưa, chó và mèo gặp nhau trong rừng, chúng nhìn thấy đối phương và khá hài lòng về người bạn mới, trong đầu chúng nghĩ sẽ có một mối quan hệ tốt với "kẻ kia". Và vì thế chó vẫy đuôi biểu hiện sự vui vẻ. Tín hiệu này thật dễ hiểu với người yêu chó và họ cũng biết nếu chó gầm gừ thì chúng đã sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng mèo không cho là vậy. Từ nhỏ mỗi lần bú sữa mẹ, chúng phát ra tiếng gừ gừ nho nhỏ trong miệng nhằm báo cho mẹ biết mình đã nhận được sữa, đồng thời thể hiện sự thích thú. Khi lớn lên, mèo đem nguyên ký ức của mình thành một thói quen, và để tỏ ra thân thiện mèo đã gừ gừ.

Ôi, chó lại cứ tưởng mèo đang muốn gây sự với mình. Nhưng nếu bạn yêu mèo, bạn sẽ rõ khi sắp xung trận mèo sẽ lắc đuôi liên tục. Hoá ra trong tình huống ấy, mèo đã nghĩ chó muốn tấn công mình. Từ đó chó mèo không đội trời chung. Chỉ vì sự hiểu lầm đáng tiếc mà lý ra hai kẻ rất hợp làm bạn tâm giao lại trở thành kẻ thù.

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjqCeIwEOBNoYcEw5sznXi1N0B1Ylh3-GbMN1OvffpN7UdoL_muIZiggaBtrPVV84A07ROYVHy5w0Msdf-fd3T7qiCfQfI9p8S0SU-rt_tsy8v9HQwAOsupl25e5fd3Nbp8LEYYDFdpQptV/s400/dog+vs+cat.jpg


Sự hiểu lầm này hoá ra chỉ vì chúng dùng chính cảm giác của mình, những tư duy của mình để suy đoán kẻ còn lại, thật sự vì chúng không cố gắng hiểu tâm hồn của kẻ khác loài kia.

Chúng ta cũng vậy. Bạn và tôi có lúc nào đó cũng có hiểu lầm, nhưng chính chúng ta cũng không nhận ra, dù chúng ta cùng là loài người.

Vậy đó, bạn của tôi. Để hiểu được một người là thật sự khó. Nhưng nếu chúng ta chịu khó nghĩ theo cách của người khác một chút hoặc chỉ đơn giản là đặt mình ở vị trí của người khác, thì chúng ta sẽ tránh được biết bao hiểu lầm. Và cuộc sống sẽ đẹp hơn nhiều khi được nhìn thấy nụ cười của những người bạn, phải không?

Nguồn tin từ : http://my.opera.com/mr_binh88/blog/2008/09/10/co-tich-cho-meo
Blog EntryApr 30, '09 11:31 PM
for everyone

THẾ HỆ MẤT MÁT ?

Cánh cửa nhà đóng kín sau giờ làm việc. Màn hình máy tính sáng hầu như 24/7. Những buổi tối bơ vơ. Đó là cuộc sống của tôi và bao bạn trẻ khác - những thanh niên sống trong thời đại của sóng mobile không ngừng bủa vây, của mạng lưới Internet ngày càng rộng và của nhịp điệu chứng khoán lên xuống thất thường.

Đi 500m có một máy rút tiền. Lái xe vài cây số sẽ thấy một siêu thị. Các cửa hàng bán đồ hiệu mọc lên ở khắp nơi. Cuộc sống đang bày ra, đầy đủ và vật chất. Chúng tôi lao vào cuộc sống đó. Không hẳn với tâm lý hưởng thụ, chỉ vì không thể đứng ngoài. Nhưng, chưa bao giờ tôi thấy thiếu thốn và nghèo đói như bây giờ.
Tôi sống cùng hai cô bạn. Đã từng rất thân nhau. Thuộc mọi thói quen, sở thích, thậm chí cả lịch đi về của nhau. Nhưng, mọi thứ thay đổi từ khi chiếc dây cáp Internet mảnh mai màu đen được nối đến cửa sổ nhà mình. Một bộ switch 3 cổng chia ra 3 nhánh dây trắng. Một cuộc sống mới bắt đầu. Nói chuyện với nhau bằng mạng. Mọi công việc giải quyết trên mạng. Xem TV trên mạng. Cuộc sống ảo tràn ngập thông tin, tràn ngập người giống mình, tràn ngập các thứ để đọc, để xem, để nghiên cứu.
Tôi có thêm nhiều bạn mới, không sợ không có ai nói chuyện vào những tối ở nhà một mình. Hầu như, tôi và các bạn cùng nhà không còn đi chơi với nhau. Tìm ra thời gian để nói chuyện cùng nhau thật khó! Có nhiều lúc tôi phát điên lên vì cô đơn giữa ngôi nhà thênh thang lặng như tờ. Tôi biết, hai cô bạn tôi cũng vậy, nhưng không ai dám làm phiền ai, vì sợ ảnh hưởng đến thời gian và công việc của nhau.
Nhưng tôi không thể là một người chỉ nói chuyện bằng tay. Vì thế, sẽ có ngày tôi quay ra nói chuyện với con khỉ bằng bông trên giường, hoặc 4 bức tường trắng xung quanh mình. Cứ triền miên như thế. Nhiều người thuộc thế hệ tôi đã rơi vào trầm cảm. Chứng stress nặng không còn quá hiếm hoi, còn nhẹ thì là điều đi đâu cũng thấy. Trầm cảm nghĩa là cô đơn, là hoảng loạn trong cõi bế tắt của chính mình.
Tại sao lại thế? Tôi có công việc, có thu nhập, có bạn bè, quan hệ xã hội, nhưng sao vẫn cô đơn đến khủng hoảng? Bởi tôi vẫn là một người Việt Nam truyền thống, tôi vẫn cần những mối quan hệ thực chất, những gặp gỡ và nói chuyện thực chất chứ không phải qua qua bàn phím và câu chữ. Nhưng tôi không thể làm khác đi.
Tôi nhớ lời một cô bạn tôi, nói cách đây đã gần năm: “Đòi hỏi gì nữa, trong cái thời buổi mà ngoại tình xảy ra như cơm bữa thế này, có một tên để mà yêu trọn vẹn là tốt lắm rồi”. Vậy là hóa ra, vì sống trong thời đại này, người ta có quyền ngoại tình, có quyền vì một người yêu mới mà chia tay người yêu cũ chỉ với lý do đơn giản “không hợp nhau”? Và chúng ta buộc phải chấp nhận? Vậy thì đâu là tình yêu?
Cứ ngẫm nghĩ thế, rồi tôi thấy thương tôi, thương cho tất cả chúng tôi. Chúng tôi lớn lên trong thời đại mà mọi thứ thay đổi với tốc độ chóng mặt, mọi nền văn hóa, mọi quan niệm va chạm nhau đến nảy lửa và chúng tôi phải bơ vơ tìm cho mình một lối đi, một lẽ sống, một niềm tin. Bởi nếu không có niềm tin, chúng ta không thể sống nổi.
Đã từng có một thế hệ mất mát ở Nhật Bản, thế hệ lớn lên sau cuộc khủng hoảng kinh tế triền miên và phải chịu nhiều thiếu thốn công việc, tiền bạc và tình cảm. Vậy tôi và một số bạn trẻ khác liệu có phải là một thế hệ mất mát của Việt Nam hay không, khi đang sống giữa một đất nước 80 triệu dân mà nhiều đêm hoang mang không tìm nổi cho mình một người bạn chân thật để tâm tình, chỉ biết trải lòng mình lên blog mà đóng kín với những người xung quanh?
Có phải là thế hệ mất mát không, khi mà nhiều ngày quay cuồng trong đống việc ở cơ quan, giữa hàng trăm người mà vẫn thấy bơ vơ không có điều gì để hướng về?
st
Blog EntryApr 30, '09 11:22 PM
for everyone
Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngày kia chàng bắt tay vào việc. Để tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian.

Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ . Chìm đắm trong cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét. Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.

Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ . Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật cây cọ từ tay ngươi đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người hoạ sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: "Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh vẽ tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình".

Vậy nên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn.
CKK's Blog
Blog EntryApr 18, '09 8:25 PM
for everyone
Martin Luther King Jr, Mai Lung Sơn dịch,
Một trăm năm trước đây, một người Mĩ vĩ đại mà chúng ta giờ đây đứng dưới bóng của ông, đã ký một bản Tuyên ngôn giải phóng. Tuyên ngôn lịch sử này đã trở thành ngọn đuốc hy vọng cho hàng triệu nô lệ Negro, những người đã bị thiêu đốt trong ngọn lửa của sự bất công. Nó đến như vầng dương chấm dứt đêm dài tăm tối. Nhưng một trăm năm sau, chúng ta lại đang phải đối mặt với một sự thật bi kịch khác, người Negro vẫn chưa được tự do.
Một trăm năm sau, cuộc sống của người Negro vẫn bị kéo lê bởi xiềng xích của sự cách ngăn và cùm gông của nạn kỳ thị. Một trăm năm sau, người Negro vẫn đang phải sống trên hoang đảo nghèo đói giữa biển cả phồn vinh. Một trăm năm sau, người Negro vẫn tiều tụy lang thang nơi góc phố tối tăm trên đất Mĩ, chỉ thấy chính họ là kẻ lưu vong trên ngay mảnh đất quê hương mình.
Bởi vậy, chúng ta cùng nhau có mặt tại đây hôm nay cất chung tiếng nói về điều kiện thương tâm của chúng ta. Theo một nghĩa nào đó, chúng ta đã tới thủ đô để đòi một khoản nợ. Khi các nhà kiến trúc sư của nền dân chủ Hoa Kỳ viết xuống những lời tuyệt đẹp cho bản Hiến pháp và Tuyên bố Độc lập, họ đã ký nhận vào một tờ tín phiếu theo đó mọi công dân Mĩ đều có quyền thừa kế.
Tờ tín phiếu này mang theo một lời hứa hẹn rằng mọi người dân đều được đảm bảo quyền không thể tách rời là quyền được sống, quyền được tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Nhưng hôm nay, thực tế hiển nhiên cho thấy nước Mĩ đã thất hứa vì rằng màu da của người dân Mĩ lại bị xem là rào cản trong việc sử dụng tờ tín phiếu này. Thay vì trân trọng thực hiện trách nhiệm thiêng liêng ấy, nước Mĩ đã trao cho người dân Negro một tờ séc khống không có giá trị thanh toán. Nhưng chúng ta không tin rằng ngân hàng công lý đã bị phá sản. Chúng ta không tin rằng quốc gia không có đủ ngân quỹ trong hầm dự trữ chứa đầy những cơ hội của đất nước này.
Bởi vậy, chúng ta đến đây để đòi nợ, một khoản nợ về quyền tự do và sự đảm bảo về công lý. Chúng ta có mặt tại nơi linh thiêng này để nhắc nhở nước Mĩ về sự cấp thiết trong thời điểm hiện nay. Lúc này không phải là thời điểm của sự nhượng bộ thỏa hiệp hay xoa dịu bằng những viên thuốc an thần. Giờ là thời điểm mở tung cánh cửa cơ hội cho tất cả những người con của Chúa. Giờ là thời khắc đưa dân tộc ta từ vũng lầy của bất công kỳ thị tới một nền tảng vững chắc của tình đoàn kết anh em.

Sẽ là tai họa cho cả dân tộc nếu lờ đi tính cấp bách của thời cuộc hiện nay và đánh giá thấp lòng quyết tâm của người dân Negro. Không khí ngột ngạt oi bức chứa đầy sự bất bình trong mùa hè này chưa thể qua đi tới khi có được làn gió thu của tự do và công bằng tiếp sinh lực. Những ai có hy vọng rằng người Negro cần phải xả bớt sự căng thẳng và hài lòng với những gì đã có sẽ bị vỡ mộng nếu như đất nước này trở lại với công việc như thường ngày. Nước Mĩ sẽ chưa thể bình yên, chừng nào người Negro chưa giành được quyền công dân của mình.
Cơn lốc của cuộc nổi dậy sẽ tiếp tục làm lung lay nền móng của quốc gia này cho tới ngày thấy được ánh sáng của công lý. Trong quá trình đấu tranh giành lại vị trí xứng đáng cho mình chúng ta không cho phép mình mắc phải những hành động sai lầm. Hãy đừng thỏa mãn cơn khát bằng chén hận thù và đắng cay.
Chúng ta phải xây dựng các cuộc tranh đấu của mình trên nền tảng của các giá trị và nguyên tắc. Chúng ta không cho phép những chống đối biến thái thành các cuộc xung đột bạo lực. Chúng ta phải đứng trên tầm cao của sự hòa trộn tâm lực và trí lực.
Tính chiến đấu thấm nhuần trong đông đảo người dân Negro không được làm cho chúng ta mất lòng tin vào những người da trắng. Rất nhiều những người anh em da trắng, như bằng chứng sự có mặt của các bạn ở đây hôm nay, đã cho thấy vận mệnh của các bạn cũng là vận mệnh của chúng ta và tự do của các bạn cũng gắn liền với tự do của chúng ta.
Chúng ta không thể bước những bước đơn độc. Mỗi bước đi, chúng ta phải nối vòng tay bè bạn cùng đồng hành. Chúng ta không thể quay trở lại. Có những người đang hỏi bạn, “Rồi chừng nào bạn mới yên lòng?” Chúng ta sẽ không bao giờ thấy yên lòng khi mà ta không thể tìm được một nơi trú ngụ trong một nhà nghỉ bên đường hay tại một khách sạn trong thành phố sau chuyến đi mỏi mệt. Chúng ta chưa thể yên lòng chừng nào sự di chuyển của một người Negro vẫn đơn giản chỉ là từ một khu ghetto nhỏ sang một khu ghetto lớn hơn. Chúng ta chưa thể yên lòng chừng nào một người Negro ở Mississipi còn chưa được quyền đi bầu cử, khi một người Negro ở New York còn tin rằng anh ta chẳng có gì để đi bầu. Không, không, chúng ta không yên lòng, và chúng ta sẽ chưa thể yên lòng cho tới ngày công lý được tuôn tràn như dòng thác, và công bằng sẽ như một dòng sông cuộn chảy.
Tôi biết có những bạn tới đây vượt qua những nỗi khổ đau, gian nan thử thách. Có những bạn mới vừa ra khỏi xà lim. Có những bạn đến từ những nơi mà cuộc tìm kiếm tự do của bạn bị chà đạp bởi sự ngược đãi cuồng bạo và bị cản trở bởi sự tàn bạo của cảnh sát. Các bạn đã trở thành những người kỳ cựu về chịu đựng khổ đau. Tiếp tục tiến lên với niềm tin rằng sự thống khổ oan ức là cứu thế.
Trở về Mississippi, trở về Alabama, trở về Georgia, trở về Louisiana, trở về với những khu nhà ổ chuột ở các thành phố phía bắc của chúng ta, chúng ta tin rằng bằng cách nào đó tình trạng này có thể và sẽ đươc thay đổi. Hãy đừng đắm mình trong nỗi tuyệt vọng. Hôm nay, tôi muốn nói với các bạn rằng, dù hiện tại có muôn vàn khó khăn và nỗi bức xúc, tôi vẫn luôn mang trong mình một giấc mơ. Đó là một giấc mơ bắt nguồn từ giấc mơ nước Mĩ.

Trong giấc mơ của tôi, tới một ngày đất nước này sẽ cùng đứng lên và sống một cuộc sống với niềm tin “Chúng ta coi sự thực này là điều hiển nhiên: con người sinh ra là bình đẳng”. Giấc mơ của tôi là một ngày kia, trên những ngọn đồi ở Georgia, những đứa con của những người nô lệ và những đứa con của những người chủ nô trước đây sẽ cùng ngồi bên chiếc bàn thân thiện của tình anh em. Trong giấc mơ của tôi, thậm chí một ngày kia, bang Mississippi, một hoang mạc ngột ngạt trong bầu không khí của bất công và kỳ thị, sẽ biến thành một ốc đảo của tự do và công bằng. Trong giấc mơ của tôi, 4 đứa con tôi tới một ngày sẽ được sống trong một đất nước mà ở đó giá trị của chúng được đánh giá bởi chính ý chí, nghị lực cá nhân, chứ không phải bằng màu da. Ngày hôm nay, tôi có một giấc mơ.
Tôi mơ một ngày kia bang Alabama, nơi vị thống đốc hiện thời đang luôn mồm nói về quyền can thiệp và vô hiệu hóa [1] sẽ trở thành nơi các trẻ trai và trẻ gái da đen cùng nắm tay các bạn da trắng như anh em một nhà. Hôm nay, tôi có một giấc mơ. Tôi mơ một ngày kia các thung lũng rồi sẽ được lấp đầy, những quả đồi, ngọn núi sẽ được san bằng, mặt đất gồ ghề sẽ trở nên phẳng phiu, những góc quanh co sẽ được uốn thẳng tắp, và sự huy hoàng của Thiên Chúa sẽ được bộc lộ và mọi người cùng thấy. Đó là hy vọng của chúng ta. Đó là niềm tin tôi sẽ mang theo về miền Nam. Với niềm tin ấy, chúng ta sẽ có thể đập nát núi tuyệt vọng thành những viên đá hi vọng. Với niềm tin ấy, chúng ta sẽ biến những tiếng kêu bất hòa trong lòng dân tộc thành bản giao hưởng êm ái của tình đoàn kết anh em. Với niềm tin ấy, chúng ta sẽ cùng sát cánh bên nhau, cùng nguyện cầu, cùng chiến đấu, cùng vào nhà lao, cùng đứng lên vì tự do, vì chúng ta biết rõ một ngày kia chúng ta sẽ tự do.
Đó sẽ là ngày tất cả những người con của Chúa cùng hòa chung một bài ca: “Quê hương tôi, miền đất thân yêu của sự tự do, của người tôi hát. Miền đất nơi cha tôi đã nằm xuống, miền đất niềm tự hào của những người hành hương, từ mọi triền núi, hãy ngân vang tiếng hát tự do”. Và nếu nước Mĩ là một đất nước vĩ đại, điều đó nhất định phải trở thành sự thực. Hãy để tự do ngân lên từ những ngọn núi khổng lồ ở New Hampshire. Hãy để tự do ngân lên trên những đỉnh núi hùng vĩ vùng New York. Hãy để tự do ngân lên trên những vùng cao Alleghenies miền Pennsylvania! Hãy để tự do ngân lên trên những đỉnh núi Rockies tuyết phủ của Colorado! Hãy để tự do ngân lên trên những núi đồi tròn trịa của California! Không chỉ thế, Hãy để tự do ngân lên từ những đỉnh núi Stone Moutain của Georgia! Hãy để tự do ngân lên trên ngọn Lookout Moutain của Tennessee! Hãy để tự do ngân lên từ mọi triền đồi và vùng đất cao ở Mississippi. Từ mọi triền núi, hãy ngân vang tiếng hát tự do.
Khi chúng ta để tự do ngân lên, khi tự do ngân lên từ mọi làng quê, mọi thôn xóm, mọi thành phố và tiểu bang, chúng ta sẽ có thể làm cho ngày ấy đến thật nhanh, ngày mà mọi đứa con của Thiên Chúa, dù da trắng hay da đen, Do Thái hay không phải Do Thái, người theo đạo Tin Lành hay công giáo La Mã, tất cả sẽ cùng nối vòng tay hát vang lời ca linh thiêng của người Negro “Tự do đã đến, tự do đã đến, xin cảm ơn Đức Chúa toàn năng, cuối cùng chúng ta đã tự do!”
(Để thưởng thức nghệ thuật hùng biện vô song của Martin Luther King, xin nghe phần âm thanh của bài diễn thuyết được đánh giá là vĩ đại nhất trong lịch sử nước Mỹ này tại trang http://www.americanrhetoric.com/speeches/Ihaveadream.htm)
___________________________
Chú thích:
[1]Các quyền của tiểu bang dùng để bảo vệ công dân của họ, theo đó, họ có thể vô hiệu hóa các luật của liên bang. Ở đây MLK muốn nói rằng thống đốc Alabama đang nói về việc sử dụng quyền này để vô hiệu hóa các luật tiến bộ của liên bang liên quan đến địa vị của người da đen trong cộng đồng [chú thích của người dịch].



Jun 25, '09 3:01 PM
for everyone

Hai đứa trẻ, một trai một gái đang chơi cát trên bãi biển. Chúng hì hục đấp cát xây một tòa lâu đài với cổng to đồ sộ, những đỉnh tháp thành trì và những lối vào quanh co. Nhưng lúc gần hoàn chỉnh, một cơn sóng lớn ập đến cuốn đi tất cả, chỉ còn lại một đụn cát ướt ! Bạn nghĩ hai đứa trẻ sẽ khóc, thất vọng vì công trình của mình bị cuốn đi? Nhưng thật ngạc nhiên và đáng yêu làm sao, chúng nắm tay nhau chạy ra xa, tung tăng nhảy khỏi mép nước đang chực kéo tới, cười đùa rồi lại ngồi xuống và xây toà lâu đài khác.
Tất cả mọi sự việc trong cuộc sống của chúng ta, kể cả những thành tựu công phu mà chúng ta dành nhiều thời gian và công sức để tạo ra, đều được xây trên cát. Sớm hay muộn, những cơn sóng cũng sẽ tràn tới xô đỗ tất cả những gì chúng ta đã khó nhọc xây đắp. Khi điều đó xảy ra, chỉ có những ai biết nắm giữ tay người khác là có thể cười đùa. Chỉ có mối quan hệ giữa người với người là điều còn lại.


Cũng như các bạn đang viết blog, tất cả rồi cũng sẽ mất đi... Nhưng mối quan hệ giữa người và người là điều còn lại.
(¨`·.·´¨)
(¨`·.·´¨).¸..(¨`·.·´¨)
(¨`·.·´*·. ¸.·´ ** `·.¸.·´ `·.·´¨)
`·.¸......Đoàn Chi Thủy.....¸.·´
(¨`·.·´¨)(¨`·.·´¨)
`·.(¨`·.·´¨)..·´
`·.¸.·´
(¯`v´¯)
`·.¸.·´
¸.·´¸.·´¨) ¸.·*¨)
(¸.·´ (¸.·´ .·´¸¸.·¨¯`·.·..·¨*.::*..... ♥ ..... ♥ ..... ♥
Blog EntryJun 25, '09 2:56 PM
for everyone

Một chàng trai bị lạc giữa một sa mạc rộng lớn. Anh mệt lả và khát khô, sẵn sàng đánh đổi bất kỳ cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát. Đi mãi đi mãi, đến khi đôi môi anh đã sưng lên nhức nhối, thì thấy một căn lều: cũ, rách nát, không cửa sổ.

Anh nhìn quanh căn lều và thấy ở một góc tối có một cái máy bơm nước cũ và gỉ sét. Tất cả mọi thứ trở nên lu mờ đi bên cạnh cái máy bơm, anh vội vã bước tới, vịn chặt tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có một giọt nước nào chảy ra cả.

Thất vọng, anh nhìn quanh căn lều. Lúc này, anh chàng mới để ý thấy một cái bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, anh đọc được dòng chữ nguệch ngoạch viết bằng cách lấy viên đá cào lên:

"Hãy đổ hết nước trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, hãy nhớ đổ nước đầy vào chiếc bình này".

Anh bật nắp bình ra, và đúng thật: trong bình đầy nước mát. Bỗng nhiên, anh bị rơi vào một tình thế bấp bênh. Nếu anh uống ngay chỗ nước trong bình, chắc chắn anh có thể sống sót. Nhưng nếu anh đổ hết nước vào cái máy bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ bơm được nước trong lành từ sâu trong lòng đất – rất nhiều nước.

Anh cân nhắc khả năng của cả hai sự lựa chọn; nên mạo hiểm rót nước vào máy bơm để có nguồn nước trong lành, hay uống nước trong cái bình cũ và coi như không đọc được lời chỉ dẫn? Dù sao, lời chỉ dẫn không biết đã ở đó bao lâu rồi và không biết có còn chính xác nữa không?

Nhưng rồi cuối cùng, anh cũng quyết định rót hết nước vào cái máy bơm, rồi tiếp tục nhấn mạnh cái cần máy bơm, một lần, hai lần... chẳng có gì xảy ra cả! Tuy hoảng hốt, nhưng nếu dừng lại, anh sẽ không còn một nguồn hi vọng nào nữa, nên anh tiếp tục kiên trì bơm,.. lần nữa, lần nữa...nước mát trong lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ kỹ. Anh vội vã hứng nước vào bình và uống.

Cuối cùng anh hứng nước đầy bình, để dành cho người nào đó không may mắn bị lạc đường như anh sẽ đến đây. Anh đậy nắp bình, rồi viết thêm một câu dưới dòng chữ có sẵn trên bình: "Hãy làm theo chỉ dẫn trên. Bạn cần phải cho trước khi bạn có thể nhận".


(st)
Blog EntryJun 25, '09 2:48 PM
for everyone

Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngày kia chàng bắt tay vào việc. Để tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian.
Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ . Chìm đắm trong cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét. Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.

Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ . Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật cây cọ từ tay ngươi đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người hoạ sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: "Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh vẽ tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình".

Vậy nên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn.
CKK's Blog
Blog EntryJun 25, '09 2:45 PM
for everyone
Trên đời này, không thiếu gì người sống mà không muốn làm gì cả, không dám làm gì cả, vì sợ mất công!


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Thân ái chúc vui,

st
Blog EntryJun 25, '09 2:43 PM
for everyone
Có người nói,cuộc sống là một quá trình tìm kiếm tình yêu, mỗi một người đều phải tìm thấy 3 người. Người thứ nhất là người mình yêu nhất, người thứ hai là người yêu mình nhất và người thứ ba là bạn đồng hành trong suốt cuộc đời (bạn đời).

Trước tiên mình sẽ gặp được người mình yêu nhất, hiểu được cảm giác yêu, sau đó gặp người yêu mình nhất, và hiểu được cảm giác được yêu; khi đã trải qua cảm giác yêu và bị yêu, mới có thể biết được mình cần điều gì và cũng sẽ tìm thấy người bạn đời thích hợp nhất trong suốt cuộc đời.

Thật đáng tiếc, trong cuộc sống thực tế, cả ba người này thường không cùng là một người, người bạn yêu nhất không chọn bạn, người yêu bạn nhất lại không phải người bạn yêu nhất và người bạn đời luôn luôn không phải là người bạn yêu nhất, cũng không phải là người yêu bạn nhất, chỉ là người xuất hiện vào lúc thích hợp nhất!

Bạn sẽ là người thứ mấy trong cuộc sống của tôi!?

Không ai muốn thay đổi tình yêu của mình, khi một người yêu bạn, đó là lúc người ấy thật sự yêu bạn, nhưng khi người ấy không yêu bạn thì cũng thật sự là không yêu bạn, người không thể giả vờ không yêu khi ngưởi ấy đang yêu bạn, cũng như người ấy không thể giả vờ yêu khi không yêu bạn.

Khi một người không còn yêu mình muốn rời xa mình, mình cần hỏi lại bản thân có còn thực sự yêu người đó nữa không, vì có lẽ chính tình yêu không thực của mình làm cho người ấy muốn xa cách mình. Nếu bạn không còn yêu người ấy nữa thì xin đừng bao giờ vì lòng tự trọng mà không chịu rời xa người ấy. Nếu như bạn vẫn còn yêu người ấy, lẽ đương nhiên bạn sẽ hy vọng người ấy có được một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ; hy vọng người ấy được ở cùng người mình yêu. Ðừng bao giờ ngăn cản, nếu bạn ngăn cản người ấy có được hạnh phúc thật sự của mình nghĩa là bạn không còn yêu người ấy nữa, và cũng chính là đã tự hạ thấp mình vì đã vô tình cho ngưởi ấy biết là mình muốn chiếm hữu người ấy. Và nếu như bạn không còn yêu thì bạn lấy tư cách gì để trách người ấy bạc tình.

Yêu không phải là chiếm hữu, bạn thích mặt trăng, không thể đem mặt trăng cất vào trong hộp nhưng ánh sáng của mặt trăng lại có thể chiếu sáng vào tận trong phòng bạn. Cũng như bạn yêu một người, bạn vẫn có thể có được người ấy mà không cần chiếm hữu và khiến người yêu trở thành một hồi ức vĩnh hằng trong cuộc sống.

Nếu bạn thật sự yêu một người,phải yêu con người thực của người đó, yêu mặt tốt cũng yêu cả mặt xấu, yêu cái ưu điểm lẫn khuyết điểm, tuyệt đối không nên vì yêu người ấy mà hy vọng người ta trở thành một con người như mình mong muốn, nếu người ấy không được như ý mình thì mình không còn yêu người ấy nữa.

Yêu một người nào đó thật sự không nói ra được nguyên nhân vì sao yêu, bạn chỉ biết rằng, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, tâm trạng tốt hay xấu, vui hay buồn, thì bạn cũng đều mong muốn người ấy ở bên cạnh bạn, và chỉ thế là đủ, không yêu cầu gì hơn...

Xa cách cũng là một thử nghiệm tình yêu, tình yêu chân chính sẽ chẳng bao giờ trở thành tình yêu oán hận. Hai người yêu nhau, thích nhất là bắt bạn mình phải thề, phải hứa, tại sao chúng ta lại bắt đối phương làm như vậy, tất cả chỉ vì chúng ta không tin đối phương... làm gì có chuyện biển cạn đá mòn, trời loang đất lở,nếu có thì cũng không ai sống được đến ngày ấy....Trong tình yêu, nói là một lẽ, làm là một lẽ, người nói không dám tin điều mình nói và người nghe thì không tin điều mình nghe... đó chính là sự dối trá trong tình yêu!

Vậy bạn đã tìm được người thứ mấy cho cuộc đời của bạn?

(st)
Blog EntryJun 25, '09 2:35 PM
for everyone
Khi người ấy đang có mặt ở đây mà bạn giả vờ thờ ơ rồi khi người ấy vắng mặt, bạn lại bắt đầu đi tìm kiếm...

Lúc đó, bạn đã yêu...

Mặc dù xung quanh bạn có nhiều người luôn khiến cho bạn cười nhưng ánh mắt và sự chú ý của bạn chỉ luôn hướng về người ấy...

Lúc đó, bạn đã yêu...

Bạn luôn mong đợi một email ngắn ngủn từ người ấy mà lờ đi những email thật dài của nhiều người khác...

Lúc đó, bạn đã yêu...

Khi bạn thấy mình không thể xóa đi tất cả những mẩu tin trong Inbox hay trong Send Items chỉ vì có email từ người ấy...

Lúc đó, bạn đã yêu...

Khi bạn có một cặp vé đi xem phim. Điều đầu tiên bạn nghĩ đến là sẽ cùng đi với người ấy...

Lúc đó, bạn đã yêu...

Bạn luôn tự nhủ rằng "chỉ coi người ấy chỉ là bạn thôi" nhưng bạn nhận ra mình không tránh khỏi sự thu hút của người ấy...

Lúc đó, bạn đã yêu...

Khi bạn đọc những dòng chữ này, nếu có ai đó xuất hiện trong đầu bạn...
Lúc đó, bạn đã yêu... và đã yêu người ấy..
Blog EntryJun 25, '09 2:18 PM
for everyone
Trước mặt người mình yêu tim bạn đập rộn rã, nhưng trước mặt người bạn mến, bạn cảm thấy vui vẻ.

Trước mặt người bạn yêu mùa đông giống như là một mùa xuân; nhưng trước mặt người bạn mến, mùa đông chỉ là một mùa đông đẹp.

Nếu bạn nhìn vào người bạn yêu, bạn trở nên bối rối; nhưng nếu bạn nhìn vào người bạn mến, bạn tươi cười vui vẻ.

Khi người bạn yêu đang khóc bạn khóc theo, nhưng khi người bạn mến đang khóc bạn cố gắng an ủi họ.

Cảm giác của tình yêu bắt đầu từ ánh mắt, cảm giác của sự mến bắt đầu từ tai nghe.

Nếu bạn thôi không mến người bạn đã từng mến , bạn chỉ cần bịt tai lại.Nhưng nếu bạn cố gắng để nhắm mắt lại để quên người mình yêu, tình yêu sẽ đến bằng những giọt nước mắt và sau đó sẽ vĩnh viễn nằm trong tim bạn.

(st)
Blog EntryJun 25, '09 2:10 PM
for everyone
Ngày xửa ngày xưa


Khi trái đất còn rất hoang vắng, có một hòn đảo nhỏ rất xinh đẹp nằm giữa biển khơi lộng gió, đó là nơi mà tất cả các sắc thái của tình cảm đều muốn chọn làm nơi trú ngụ. Niềm Vui, Nỗi Buồn, Tri Thức… cũng như tất cả những tình cảm khác, kể cả Tình Yêu đều ở đó.


Một ngày nọ, một cơn địa chấn làm rung chuyển hòn đảo, tất cả được thông báo rằng: hòn đảo sẽ bị chìm. Vì thế tất cả nên chuẩn bị tàu và rời khỏi đảo một cách nhanh chóng nhất.

Không muốn chen lấn nên Tình Yêu là người cuối cùng rời khỏi đảo. Chẳng may, thuyền của anh ta bị đánh dạt xa bờ. Hòn đảo đang dần chìm xuống từng giờ, anh ta hốt hoảng cầu cứu mọi người hãy nhanh chóng giúp anh ta vào bờ.

Thịnh Vượng đang lướt qua trước mặt Tình Yêu trên một chiếc thuyền sang trọng, thấy thế anh ta vội hét to: "Thịnh Vượng ơi, giúp tôi vào bờ với!". Thịnh Vượng đáp lời: "Ồ, tôi không thể, tàu của tôi đang chở rất nhiều vàng bạc, nặng lắm rồi, không còn chỗ cho anh nữa đâu".

Tình Yêu cuống cuồng vẫy vẫy tay kêu cứu Kiêu Hãnh, lúc này đang ngự trên một du thuyền tuyệt đẹp, vừa rời khỏi đảo: "Kiêu Hãnh ơi, tôi đây, đưa tôi cùng đi với anh nhé". Kiêu Hãnh vênh váo bộ mặt trả lời thật lạnh lùng: "Anh nhìn xem, chiếc thuyền của tôi quá hoàn hảo, từ chân tơ đến kẽ tóc, anh có thể phá hỏng mọi thứ của tôi đấy".

Quá tuyệt vọng, anh ta quay sang cầu cứu sự giúp đỡ của Nỗi Buồn, nhưng lại nhận được một thái độ quá ư thờ ơ: "Anh không thấy tôi đang buồn rũ ra hay sao, xin hãy để tôi được yên".

Niềm Vui đang đi chếch về phía nam hòn đảo, nhưng may mắn thay cho nó, nó đã không nghe được tiếng kêu cầu cứu của Tình Yêu.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, bỗng một giọng nói vang lên, giọng nói của một người đàn ông già: "Lại đây nào Tình Yêu, tôi sẽ đem anh vào bờ, nhanh lên chứ". Khi đã cập bờ an toàn, Tình Yêu vì quá vui mừng và sung sướng nên đã quên bẵng hỏi tên người ấy. Anh ta ray rứt vì không biết ai đã cứu mình. Anh ta hỏi thăm nhiều người nhưng không ai biết, cho đến khi anh ta gặp Tri Thức, anh ta được biết rằng đó là Thời Gian.

Bởi chỉ duy nhất Thời Gian mới hiểu được tình yêu quan trọng đến thế nào trong đời sống này. Tình yêu, đó là vẻ đẹp vĩnh cửu và sự bất diệt của con người.

(st)
Blog EntryJun 25, '09 2:08 PM
for everyone

Trong kiệt tác kiếm hiệp kiêm chính trị cổ điển Tam quốc diễn nghĩa, La Quán Trung tiên sinh từng ca ngợi cây dâu cổ thụ mọc trong sân nhà anh thợ đóng dép Lưu Bị là linh mộc, là hiện thân của phong thuỷ, đến nỗi bịa ra một ông thầy, đi qua nhìn thấy cái cây ấy bèn phán: “Cây dâu này mọc thẳng tắp, tán xoè như cái ô. Nhà ở dưới gốc cây này ắt sinh quý nhân.” Quý nhân ấy chẳng phải Lưu Huyền Đức thì còn ai vào đây nữa. Cây dâu đó là cái ô Trời, là bản mệnh sự nghiệp của Lưu Bị sau này. Quả là về sau, Lưu Bị nhờ có cái bản mệnh ấy mà gặp được khối người ngay thẳng. Trong số đó, người quan trọng số 1 phải kể đến là vị quân sư Gia Cát Lượng (Khổng Minh). Thế nhưng La Quán Trung tiên sinh đã “lờ” đi không chép việc cái “ô” vĩ đại ấy rồi cũng đến lúc đổ kềnh. Số là một hôm, trời nổi bão giông. Cây dâu cổ thụ bỗng nghiêng ngả, quay cuồng rồi đổ sập xuống, đè nát đúng bàn thờ nhà Lưu Bị. Lúc ấy Lưu Bị đã lên ngôi hoàng đế bên đất Thục. Giá như ông thầy kia lại nhìn thấy, chắc thể nào cũng bảo vị quý nhân nhà này có nhẽ sắp đến lúc… toi. Quả nhiên một thời gian ngắn sau đó, Thục chủ Lưu Bị gặp hạn ở thành Bạch Đế rồi “toi” luôn tại đó. Trước khi chết, ngài không ngại nước Ngụy của Tào Tháo, cũng chẳng thèm ngại nước Ngô của Tôn Quyền. Ngài chỉ ngại mỗi… quân sư Khổng Minh mà thôi. Vì thế ngài đã phải triệu Khổng Minh đến tận giường bệnh mà chơi bài ngửa, tiếng là gửi gắm con côi, song lại “thòng” một câu rùng rợn rằng nếu nó bất tài, thì hay là ông thay nó, làm chủ quách nước Thục đi! Lưu Bị nói thế là có ý muốn “đe” Khổng Minh, rằng ta biết tỏng ông là người như thế nào rồi. Trước khi gặp ta, ông có tiếng là một người ngay thẳng. Ông bắt ta phải ba lần hạ cố mới chịu ra, giả vờ không thèm màng đến danh vọng. Có thật ông không thèm màng danh vọng? Sao ở lều tranh mà ông theo dõi việc thiên hạ kĩ thế? Lại còn lặn lội đi gài sẵn “thạch trận” ở những đâu đâu. Giờ ta mới biết ông rất có tài ảo thuật, dễ dàng mê hoặc được lòng ngưỡng mộ của thiên hạ không chỉ trong một vài đời. Ông mẹo vặt có thừa, song bụng dạ lại hẹp hòi. Trong thiên hạ, bất cứ ai tài hơn, ông cũng tìm cách chiêu nạp về rồi nghĩ kế trừ đi. Đã mượn tay Trương Nhiệm giết ngóm một Bàng Thống ngây thơ cả tin, kẻ “học giỏi gấp mười ông” (ý này do chính ông từng nói ra), lại còn định chém Ngụy Diên ngay trước mắt ta. Ham hố danh tiếng như ông thì sau khi ta chết đi rồi, dẫu có làm chuyện thoán nghịch cũng chẳng có gì lạ… Khổng Minh lúc đó sợ toát mồ hôi, vội vàng sụp xuống dập đầu thề lấy thề để (thề cá trê chui ống). Màn chơi bài ngửa này tuy chỉ có Lưu Bị và Khổng Minh biết, song khó mà che được cặp mắt thế gian. La Quán Trung về sau nhân đó cũng “lờ” đi cho văn vẻ sạch sẽ, sử sách trơn tru. Ấy là cái truyền thống chép sử xưa nay nó thế. Sử sách vốn chỉ ưa chép những chỗ thơm mà giấu nhẹm đi chỗ thối. Và La Quán Trung đã tỏ ra là một người chép sử khéo, song lại là một tay kể chuyện tồi, bởi ông vẫn để lộ những chỗ thối của lịch sử ra. Lưu Huyền Đức quả có con mắt tinh đời. Về sau, chỉ vì ghen tài mà Khổng Minh đã quyết không thực hiện diệu kế của Ngụy Diên, lại còn dùng lời lẽ ngụy biện để chê bai, dè bỉu. Rốt cuộc cả 6 lần đem binh ra Kì sơn đều công cốc, đến nỗi thân phải bỏ ở gò Ngũ Trượng. Thế mà trước khi chết vẫn còn nghĩ kế để giết Ngụy Diên cho bằng được. Vị quân sư ngay thẳng ấy thù dai hay sợ Ngụy Diên sau này được đắc dụng thì sẽ thành công hơn mình? Vì thân mà hy sinh béng cả cơ nghiệp của chúa như thế, chẳng trách nước Thục do Lưu Bị tốn công gây dựng chẳng bao lâu cũng mất toi về tay cha con Tư Mã Ý, không để lại được chút hơi hám gì. Vậy thì cái điềm cây dâu cổ thụ kia bị đổ, làm nát cả bàn thờ nhà Lưu Bị quả là nghiệm lắm. “Mệnh” trời quả không thể xem thường. Tuy thế, song những màn “ảo thuật,” những “mẹo” vặt của Khổng Minh vẫn được người đời thích thú, tôn sùng, đã lưu truyền được danh tiếng lẫy lừng của ông cho đến tận bây giờ. Danh tiếng ấy bao đời nay át cả Lưu Bị, đến mức bất cứ ai nghe thấy cũng phải trợn mắt thán phục. Thế thì có thể nói rằng Khổng Minh mới chính là người đã “vớ” được Lưu Bị, còn Lưu Bị, là người đã “vớ” phải Khổng Minh vậy.

Tóm lại, việc đời thường tuân theo quy luật quân tử khởi xướng, tiểu nhân a dua, quân tử thiệt thân, tiểu nhân thủ lợi. Cho nên cái triết lý “đầu voi đuôi chuột” dẫu chẳng ra gì, vẫn luôn tỏ ra đúng với mọi thời đại. Cái “ô Trời” ấy ở nhà Lưu Bị ban đầu dẫu có mang cái “lý” của một “con voi,” thì cuối cùng, “con voi” ấy vẫn phải có lúc đổ kềnh. Và một khi nó đã đổ, thì kết quả bao giờ cũng vô cùng thảm hại. Việc của Trời Đất còn như thế, huống hồ là việc của con người. Một cây cổ thụ còn như vậy, huống chi những loài cỏ lác. Vậy mà có kẻ vẫn còn muốn bền vững muôn năm? Có biết đâu rằng cái tử tế mãi chính là cái đáng nghi nhất trên đời. Cứ xem những sự khởi đầu và kết thúc của mọi cuộc đổi thay trên thế gian này thì biết. Sự thật rốt cuộc chẳng mang tí dáng dấp nào của những bản tuyên ngôn kinh điển viển vông. Tuy rằng cây dâu kia ở nhà Lưu Bị (có vẻ) chẳng liên quan gì đến Khổng Minh. Song việc mọc thẳng của nó hoá ra lại là một cái “triệu” bất tường. Thật chẳng biết rồi nó sẽ đổ về phía nào để mà đề phòng vậy. Giá như nó đừng đứng thẳng, mà cứ cong hẳn về một phía, để ông cha Lưu Bị cất nhà ở bên phía ngược lại, thì bàn thờ nhà ông đâu đến nỗi bị đập nát, và duyên trời biết đâu đã chẳng dun rủi cho ông gặp phải con người cũng có tiếng ngay thẳng là Khổng Minh? Tưởng gặp phúc mà thành ra vô phúc, tưởng kì duyên mà lại hoá vô duyên. Chắc chỉ có giời mới đùa nổi kiểu ấy. Trên đời, có ai lại ngu đến mức không tự nhận mình là người ngay thẳng, nhất là những hạng được coi là kẻ sĩ. Thế nhưng so với cái trò đùa ghê gớm ấy của cơ trời, thì sự dối trá kinh niên của con người xem ra chẳng thấm tháp vào đâu.

Ấy là chuyện cong, thẳng. Thế còn chuyện trong, đục… thì như thế nào?

Có một vị hoàng đế (mà người viết không nhớ rõ cụ thể là ai), vốn được các bầy tôi, lâu la xưng tụng là bậc thánh, đạo đức trong vắt như pha lê, không hề gợn chút dơ đục nào của cuộc đời. Một hôm cải trang vi hành (tất nhiên ngài sẽ đến lầu xanh. Bởi lầu xanh bao giờ cũng là đích cuối cùng của mọi cuộc vi hành trên thế gian này), ngài vớ được một cô gái đẹp lắm, mắt liếc như thu ba, thân hình ngon như đùi gà rán. Bèn tán tỉnh rồi đưa nhau vào phòng trọ. Lâu lắm rồi hoàng đế mới được một phen thoả chí mày mò trên thân xác của một ả thần dân như vậy. Đang lúc hứng đến cao trào, vị hoàng đế bỗng buột mồm ngôn ra một lời dạy mà các thần dân của ngài ai ai cũng thuộc lòng từ thuở lên ba. Ngay lập tức, cô gái kia phát hiện ra chân tướng của ngài và kiên quyết cự tuyệt. Ngài năn nỉ thế nào cũng vô ích. Đành tiếc nuối nuốt nước bọt, mặc quần áo vào rồi than thở, rằng giá ta đừng mang tiếng là một kẻ đạo đức trong suốt như pha lê thì có phải đỡ thiệt thòi. Đằng này… Té ra lũ bầy tôi kia sở dĩ xưng tụng ta như thế đâu phải vì chúng yêu ta, mà chính vì cái lợi ích của chúng…

Sách Phật kể rằng trong một kiếp, Đề Bà Đạt Đa và Phật cùng đầu thai làm con cá chép. Con cá chép là Đề Bà Đạt Đa chỉ thích bơi vào chỗ dòng nước trong vắt để phô bày cái hình dáng tuyệt đẹp của mình. Những giống xấu xí khác như cá mại, cá mè, cả lũ đòng đong cân cấn cứ rùng rùng bám theo, vừa bơi vừa luôn miệng trầm trồ. Trái lại, con cá chép là Phật thì chỉ luẩn quẩn trong những chỗ nước đục, chẳng con nào thèm để ý tới làm gì. Một bữa có con chim bói cá đậu trên cây nhòm xuống. Trong làn nước trong vắt, nó nom rõ con cá chép Đề Bà Đạt Đa, liền lao xuống đớp gọn rồi nuốt chửng vào bụng. Đề Bà Đạt Đa chui vào bụng con bói cá, chẳng bao lâu bị nó tiêu hoá, biến thành một cục phân. Con bói cá bay qua sông, ỉa cục phân đó xuống giữa đàn cá vẫn thường bơi theo Đề Bà Đạt Đa khi trước. Lập tức, từ cá mại, cá mè đến lũ đòng đong cân cấn đều tỏ ra hết sức ghê tởm. Con nào con nấy vội cố hết sức bơi vào chỗ nước đục để lẩn trốn. Sau đây là mẩu đối thoại giữa cục phân Đề Bà Đạt Đa và Phật:

“Ngài thấy tôi bây giờ so với trước thế nào?” - cục phân hỏi.

“Không khác gì cả” - Phật trả lời.

“Thế tại sao lũ mạt hạng kia giờ lại xa lánh tôi?” - cục phân hỏi tiếp.

“Bởi bây giờ chúng mới nhìn rõ ngài thực ra là cái gì” - Phật trả lời.

“Ôi! Giá như ta đừng chọn chỗ nước trong” - cục phân than thở.

Câu chuyện chỉ đơn giản thế. Vậy mà có một số học thuyết rất đứng đắn đã căn cứ vào đó để chứng minh một cách đầy thuyết phục, rằng Đề Bà Đạt Đa nếu không là thuỷ tổ của cả loài người nói chung, thì ít nhất cũng là thuỷ tổ của cái giống mũi tẹt da vàng.

Chuyện khác: trong một lần giảng giáo lý Đại thừa, một vị Tổ của thiền tông kể rằng kiếp trước ông từng là một con sáo. Một bữa đang bay lượn, chợt bắt gặp một quả bầu rất to. Bèn khoét một lỗ rồi chui vào. Bảy bảy bốn chín ngày nằm trong đó, chén hết già nửa ruột bầu thì bỗng ngộ ra ba nghìn thế giới. Mừng vì đắc đạo, vị thiền sư (con sáo) bèn chui ra khỏi quả bầu rồi bay mãi, bay mãi... Bầu trời trước mắt ông như khác hẳn, rộng bao la và thơm ngát mùi hương. Tất cả, từ một sợi lông cho đến những quả núi, cánh rừng… đều được thu vào cặp mắt chỉ bé bằng hai hạt tấm của ông. Mới hay sự đắc đạo là vô cùng thoả chí. Có lẽ ông sẽ bay mãi như thế, tự do tự tại, như lai như ý không gì câu thúc, không cần phải xác định phương hướng… nếu ông không vô tình bay qua một dòng suối. Dòng suối trong veo, nhìn thấu tận đáy. Nước suối ấy có thể rửa sạch mọi thứ. Có ai ngờ nó lại “rửa” luôn cả cái tâm Phật vừa mới được nhen nhúm trong ông. Soi mình xuống dưới, thiền sư bỗng thấy mình rõ ràng đang là một… con nhặng. Vậy mà vẫn không hề kinh ngạc (đã là thiền sư thì không bao giờ kinh ngạc). Có điều đôi cánh của con nhặng lúc đó dường như cứ bị hút về một phương nào đấy không thể cưỡng nổi. Lại bay mãi, bay mãi… Cuối cùng té ra ông lại trở về đúng cái quả bầu ấy. Bấy giờ nó đã thối nhủn từ bao giờ. Con nhặng là ông bị cái mùi thối ấy hấp dẫn, lập tức lao vào thò vòi ra hút lấy hút để… Thế là toi một kiếp tu hành. Toi từ lúc nào? Thiền sư hỏi rồi tự trả lời: không phải vì ông hút phải cái thứ ruột bầu thối tha ấy. Mà toi vào đúng cái lúc ông thấy mình là một con nhặng. Kể đến đây, thiền sư chép miệng: giá như dòng suối kia đừng có trong vắt như thế, mà nó đục ngầu, thì ông đã đắc đạo ngay từ kiếp đó rồi. Và câu chuyện ấy đã giải thích tại sao con người hiện đại ngày nay không thể trở thành thiền sư.

Cũng vẫn vị Tổ ấy, một hôm muốn truyền lại y bát, bèn hỏi đệ tử thứ nhất:

“Trước mắt con là hai cốc nước, một trong, một đục. Con chọn cốc nào?”

Đệ tử thứ nhất trả lời:

“Con chọn cốc nước trong.”

Sư nhắm mắt không nói gì. Để tử thứ nhất lui ra. Đệ tử thứ hai vào. Thiền sư vẫn hỏi câu ấy. Đệ tử thứ hai trả lời:

“Con chọn cốc nước đục.”

Sư lại nhắm mắt không nói gì. Đến lượt đệ tử thứ ba. Nghe xong câu hỏi, đệ tử thứ ba lặng im hồi lâu. Sư hỏi:

“Sao con không trả lời?”

Đệ tử thứ ba bảo:

“Con không thể nào phân biệt được thế nào là trong, thế nào là đục…”

Sư liền trao ngay y bát.

3/2007

Phạm Lưu Vũ© 2007 talawas
Blog EntryJun 25, '09 2:04 PM
for everyone
CÁI NÚT ÁO 
Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi.

Nước lạnh làm tôi tỉnh người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4 giờ sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mỉm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức.

Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng. Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem.

"Anh thân mến !

Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.

Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.

Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9 giờ tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh.

Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn : "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được".

Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình : "Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút!". Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc Anh luôn vui vẻ và thành đạt".

Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây :

"Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết.

Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.

Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I-rắc, chuyện SEA Games...

Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi: "Cái này cân ký bán được hông con?"

Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3...

Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi: "2 giờ rồi mà phòng nó vắng tanh...".

Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền.

Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.

Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Ghz

Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi có từ lúc anh tắm mưa.

Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ.

Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh!

Em thấy anh chuyên làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.

Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao... "

Có bao giờ các bạn nghĩ rằng mình đã thật sự quan tâm đến ai đó chưa?

Có bao giờ các bạn đã quan tâm đến những chuyện dù chỉ là nhỏ nhặt?

Có bao giờ các bạn tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác?

Hi vọng qua câu chuyện này tôi và các bạn có thể tìm lại được những bài học về sự quan tâm mà các bạn đã lỡ đánh mất.

Hãy dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho những người người mẹ, người cha, những người luôn ở bên các bạn, luôn hướng sự quan tâm về phía các bạn mà không cần đòi hỏi điều đó từ các bạn!

(st)
_____________________


(Bài này DCT post lên khi mới làm Blog Yahoo 360)
Blog EntryJun 18, '09 4:31 PM
for everyone
Blog EntryJun 18, '09 12:41 AM
for everyone
Một phim ngắn, hai cảnh đối lập. Máy quay cầm tay run bần bật, cấu trúc kịch bản đơn giản nhưng chặt chẽ...Tất cả đều thực, cả nụ cười của những em bé cũng vậy. Người xem thấy hết. Chỉ có những giọt nước mắt của người làm phim giấu vào trong và những giọt nước mắt của người xem ứa vào lòng... Lời bài hát khắc khoải vang lên: "Hãy cho tôi kể câu chuyện của họ..."
Và, câu chuyện của họ đã được kể....
TÂM AN (giới thiệu)
NGUỒN: VIETKIEU.BIZ

Blog EntryJun 17, '09 10:26 PM
for everyone


  • Đàn ông trả 1$ cho một món đồ cần thiết trị giá 2$.
  • Đàn bà trả 2$ cho một món đồ không cần thiết trị giá 1$.


  • Đàn bà lo lắng về tương lai cho đến khi lập gia đình.
  • Đàn ông bắt đầu lo lắng về tương lai sau khi lập gia đình.


  • Để sống hạnh phúc bên một người chồng, người vợ phải hiểu thật rõ về chồng mình và yêu chồng một chút thôi.
  • Để sống hạnh phúc bên một người vợ, người chồng phải yêu vợ mình hết lòng và không hiểu gì về vợ mình hết .


  • Đàn ông có gia đình sống lâu hơn là đàn ông độc thân, nhưng đàn ông có gia đình lại rất mong muốn chết hơn đàn ông độc thân.


  • Khi một người đàn bà gả cho một người đàn ông, sẽ mong rằng ông ta sẽ thay đổi, nhưng ông ta chẳng bao giờ thay đổi.
  • Khi một người đàn ông lấy một người đàn bà, sẽ mong rằng bà ta đừng thay đổi, nhưng bà ta thay đổi hoàn toàn.


    (st)
Blog EntryJun 17, '09 10:20 PM
for everyone

- Không biết võ công + té núi + học võ công + trả thù => Phim kiếm hiệp Hồng Kông.

- Tình cờ gặp mặt + yêu nhau + chàng hoặc nàng chết => Phim Hàn Quốc.

- Nhiều cảnh đánh nhau + nhiều cảnh hôn nhau + trả thù => Phim hành động Mỹ.

- Tình tiết chậm chạp + hút thuốc + hôn nhau + tắt đèn + hông biết => phim Việt Nam.

- Oan gia + cãi nhau + khóc sướt mướt + thành đôi => phim tình cảm Đài Loan.

- Hát + múa bụng + diễn viên đẹp + oan ức + trả thù xã hội đen => Phim tình cảm Ấn Độ.

- Cảnh phim hoành tráng + diễn viên đẹp + hông hiểu gì hết = phim đạt giải Oscar.

(st)
Blog EntryJun 17, '09 10:15 PM
for everyone

- Ðàn bà đẹp là thiên đường của đôi mắt. Và là địa ngục của... túi tiền.(Estonia)

- Khi đàn ông tụ hợp, họ lắng nghe nhau. Khi đàn bà tụ hợp, họ ngắm nghía nhau.
(Unknown)

- Tắt đèn, đàn bà nào cũng đẹp. (Plutarque)

-Nơi nào có người đàn bà đẹp, thì nơi đó có người đàn ông thở dài. (Tục Ngữ Hung-Ga-Ri)
Blog EntryJun 17, '09 10:12 PM
for everyone

-Hận đời đen bạc
Hận kẻ bạc tình
Hận cả gia đình
Hận luôn hàng xóm.

- Không phải người đàn bà nào cũng đẹp và không phải người đẹp nào cũng là đàn bà.

- Có 1 cô gái sẵn sàng chết vì tôi, bạn có biết vì sao không,vì cô ấy thà chết còn hơn phải yêu tôi.

- Bom nguyên tử là phát minh để ... kết thúc các phát minh khác.

- Nếu bạn mặc quần áo ra đường mà bị chê xấu thì tốt nhất bạn không nên mặc quần áo nữa.

- Người khôn rửa tay sau khi đi tè. Người khôn hơn không tè vào tay.

- Đừng bao giờ uống rượu để nhấn chìm nỗi buồn. Nỗi buồn biết bơi đấy! 

- Hỏi: Đàn ông độc thân và đàn ông có vợ ai hiểu phụ nữ hơn? Đáp: Đàn ông độc thân? Hỏi: Vì sao? Đáp: Nếu không thì họ đã cưới vợ.

- Tình yêu là một giấc mơ dài ngọt ngào, và hôn nhân là chiếc đồng hồ báo thức.

- Lập gia đình cũng giống như đi nhà hàng với bạn bè - bạn gọi món của bạn và khi thấy món của người khác bạn ước gì lúc nãy mình gọi món đó.

-Một người đàn ông thành công là người có thể kiếm được nhiều tiền hơn mức chi tiêu của vợ. Một phụ nữ thành công là người tìm được một người đàn ông như vậy.

-Khi một người đàn ông mới cưới vợ trông vui vẻ, ta hiểu vì sao. Nhưng khi một người đàn ông đã lập gia đình được 10 năm trông vui vẻ, ta tự hỏi vì sao.

- Một người đàn ông nói với người yêu rằng anh ta sẽ vượt qua địa ngục vì nàng. Và bây giờ anh ta đang vượt qua nó!!!

- Cho anh ta một con cá, anh ta sẽ ăn trong một ngày. Dạy anh ta câu cá, anh ta sẽ không làm phiền anh suốt một tuần.

(st)
Blog EntryJun 17, '09 9:56 PM
for everyone

Đàn ông muốn hư hỏng phải có tiền; đàn bà muốn có tiền phải hư hỏng.

Đàn ông lúc nào cũng muốn nhưng không phải lúc nào cũng có thể; đàn bà lúc nào cũng có thể nhưng không phải lúc nào cũng muốn.

Đàn bà thích nhiều thứ ở một người đàn ông; đàn ông lại chỉ thích một thứ ở nhiều người đàn bà.

(Nguyên Ngọc)
Blog EntryJun 17, '09 9:53 PM
for everyone

1. Đối với tôi, việc anh giàu hay nghèo không quan trọng, miễn là... anh có tiền.

2. Tôi rất ghét đả động đến tiền bạc, đặc biệt là những đồng bạc lẻ.

3. Có một lý thuyết màu mè cho rằng con người ta có thể hạnh phúc mà không cần tiền.

4. Nếu ai đó nói rằng tiền bạc không thành vấn đề, thì vấn đề sẽ là tiền bạc.

5. Nếu anh muốn biết giá trị đồng tiền, hãy thử hỏi mượn ai đó.

6. “Tiền bạc không mua được hạnh phúc”. Nhưng nó được dùng để trả lương cho một lượng nhân viên khổng lồ đang làm công việc nghiên cứu này.

7. Tôi chỉ cần tiền đủ để vượt qua giai đoạn khó khăn này cho đến khi tôi cần thêm cho một giai đoạn khó khăn khác.

8. Tiền không biết nói chuyện. Nó biết thề thốt.

9. Tiền không mua được hạnh phúc, nhưng nó có thể xoa dịu lúc anh khốn khổ.

10. Có kẻ có tiền và có kẻ giàu.

11. Đồng tiền không biến ai trở thành ngốc nghếch cả, nó chỉ cho ta thấy họ.

12. Tiền thì luôn bền vững, chỉ có túi tiền thì thay đổi.

13. Khi một người có tiền gặp một người có kinh nghiệm, người có kinh nghiệm sẽ tích lũy được tiền và người có tiền sẽ tích luỹ được kinh nghiệm.

14. Trong khoảng khắc, tiền nói được nhiều điều hơn một kẻ si tình hùng biện trong nhiều năm.

15. Có nhiều tiền chưa chắc hạnh phúc. Người có mười triệu đô la không sung sướng hơn người có chín triệu đô la.

16. Tôi có đủ tiền để sống suốt quãng đời còn lại, trừ khi tôi mua một món gì đấy.

17. Phá sản là một quy trình trong đó anh cho tất cả tiền của mình vào túi quần và đưa quần cho người khác mặc.

18. Tiền bạc chỉ mang lại cho ta một thứ duy nhất, đó là sự thảnh thơi để ta không phải lo nghĩ đến nó.

st
Blog EntryJun 17, '09 9:46 PM
for everyone

- Trong mỗi chúng ta đều có một thiên tài đang ngủ, chỉ có điều càng ngày anh ta ngủ càng say.

- Ở dơ không phải là một điều tội lỗi, mà là một phong cách sống.

- Có hai điều thật khó lý giải, là bụi từ đâu ra và tiền biến đi đâu?

- Có một điều mà 1 người không biết, 2 người không biết, 3 người, 4 người... cũng không biết thì đơn giản là họ có biết cái quái gì đâu.

- Nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống không còn ai... mới sợ.

- Luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu.

- Ai đưa con sáo sang sông ...
để cho con sáo mắc công bay về.

- Tay trắng làm nên mấy chục ngàn bạc nợ.

- Nếu bạn tự coi mình là người thông minh nhất thì cũng đừng có khóc khi những người khác không hiểu bạn.

- Thiên thần và ác quỷ chỉ khác nhau ở một điểm, nhưng chẳng ai biết điểm đó là gì?

- Ai cũng thích ăn cơm
Nhưng lại thèm ăn phở
Vì một chuyện muôn thuở
Phở nhiều nước hơn cơm.

- Những gì ta biết chỉ là một cục nước đá, những gì ta không biết là cả một ly cà phê.

(st)
Blog EntryJun 16, '09 8:20 PM
for everyone
Người lớn, đa phần đều là những trẻ em lâu năm. Bằng chứng, cứ hở ra là họ lại say sưa nhớ về thời cởi truồng tắm sông và những trò chơi con trẻ. Đôi khi, không chỉ nhớ, họ còn tìm cách chơi...
Hôm nay cũng thế, trong phòng nhậu VIP, có máy lạnh, có người rót rượu, có chỗ gác tay... bốn người đàn ông cùng bốn cô tiếp viên chơi những trò chơi người lớn.
Ban đầu họ chơi trò "Chung sức". Rượu được rót ra một chiếc ly to, lần lượt tám người xoay vòng cho đến khi cạn ly. Trò chơi này vui, thân mật và đoàn kết. Nhưng khi chai rượu đắt tiền đã vơi hơn một nửa, ai đó hét to: "Chơi trò khác đi!". Một người khác phụ họa: "Đúng rồi, chơi trò vợ chồng đi!". Một người khác phụ họa: "Đúng rồi, chơi trò vợ chồng đi". Cả phòng reo lên tán thành, trò chơi vợ chồng ai mà chẳng thích. Ngày xưa, còn bé nhiều người trong họ từng say mê với trò này, làm vợ làm chồng với cô bé hàng xóm, xây một căn nhà nho nhỏ bằng cành cây và gạch vỡ, cùng chăm sóc đứa con búp bê xinh xắn và thỉnh thoảng giận hờn nhau y như thật... Nhưng trò chơi vợ chồng lần này lại được chơi theo kiểu người lớn, mỗi cặp tách ra và đèn nhà ai người ấy rạng. Thỉnh thoảng lại có cô vợ nhéo chồng vì phát hiện ra ông xã mình liếc nhìn hoài vợ ông hàng xóm...
Trò gì rồi cũng chán, một gã đàn ông ngáp dài: "Kiếm trò gì khác để kết thúc thôi!". Bốn gia đình buông nhau ra, một gã đàn ông khác lầu bầu: "Vợ chồng người ta đang vui vẻ mặn nồng...". Giọng khác lầu bầu: "Vợ chồng người ta đang vui vẻ mặn nồng...". Giọng gã khác, lè nhè: "Kết thúc thì chỉ có trò bốc thăm trúng thưởng thôi!". Không ai phản đối bởi rượu đã hết mà đồ nhắm cũng không còn. Một bà vợ được phân công làm ra bốn lá thăm, sẽ có ba lá thăm may mắn, kẻ không may mắn sẽ phải thanh toán tiền bữa nhậu. Mọi người hồi hộp, hò hét, cười cợt... và rồi kẻ kém may mắn cũng được xác nhận.
Tiền trả xong, một cô tiếp viên ngọt ngào: "Bây giờ chơi trò xóa đói giảm nghèo đi mấy anh ơi". Đây là trò chơi bắt buộc, các cô gái nghèo đến nổi áo quần mỏng manh xơ xác đến tội nghiệp, họ cần tiền để ăn đủ no và mặc đủ ấm hơn.
Bốn người đàn ông ra về, ngất ngưởng, liêu xiêu. Một cô tiếp viên ngọt ngào: "Lần sau đến nữa nghe mấy anh, tụi em còn nhiều trò chơi lắm!". Phòng VIP trống vắng hẳn. Bốn cô gái lặng lẽ dọn dẹp mớ rác rưởi trên bàn. Bỗng cửa phòng bật mở, một gã đàn ông dữ dằn với vết thẹo dài trên mặt bước vào, gã cười khẩy: "Chơi trò chơi vui quá hả mấy em... Anh Bảy thẹo cũng có một trò chơi đây...". Bốn cô gái nhìn nhau, nhìn mặt họ là biết họ sắp phải chơi một trò chơi không hề thích. Đúng là thế, Bảy thẹo dằn từng tiếng: "Nào, mình chơi trò đóng thuế thu nhập nhé các em!".
Người lớn, họ đúng là những trẻ em lâu năm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment bằng chữ có dấu .
Không dùng chữ Việt bị biến dạng (như nhìu, dzo)