Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

Suy ngẫm 5


Jul 4, '09 10:58 PM
for everyone
(TBKTSG Online) - "Bà bán cho tui bốn ổ bánh mì chan". Bà bán bánh mì ngơ ngác... Người đàn ông trung niên có dáng lam lũ lại nhẹ nhàng: "Bà bán cho tui bốn ổ bánh mì chan".
Khi được một bà bán cơm kề bên giải thích. Bà bán bánh mì mới à lên rồi lấy bốn ổ bánh nhẹ hều dùng dao rạch miệng, rưới lên một ít nước xá xíu. Trước khi gói bánh, bà ngần ngừ rồi nhét thêm vào mỗi ổ bánh vài lát dưa leo. Mỗi ổ bánh mì một ngàn đồng!
Hai cha con xách bọc bánh mì băng qua lộ tìm một bóng mát trước cổng trường đại học Cần Thơ ngồi chờ buổi thi chiều.
Lâu lắm rồi hình như không còn ai gọi bánh mì chan (bánh mì không, chỉ rưới nước chấm, nước tương) như những ngày đói khổ. Suốt mấy ngày thi mà ăn như thế này không hiểu cậu học trò tận vùng quê xa xôi kia có đủ sức tỉnh táo trong những giờ thi căng thẳng?
Đã có nhiều tấm bằng đại học bắt đầu từ những cuốc xe, gói xôi, tấm vé số, xe rác… Mong sao sẽ có thêm một mảnh bằng bắt đầu từ những ổ bánh mì chan. Điều kỳ diệu này có lẽ không quá khó. Cái khó là sau này, khi thành đạt, liệu có người còn nhớ ổ bánh mì chan năm cũ hay không.
Blog EntryJul 4, '09 9:30 PM
for everyone
CON GÁI BẮC



Con gái người Bắc (mà điển hình là con gái Hà Nội), là những cô gái khôn ngoan và tinh tế.

Họ làm ra vẻ như rất giữ khuôn nếp nhưng thực ra họ đong đếm bạn kỹ lưỡng trước khi bật đèn xanh cho bạn tiến đến.

Họ nghĩ nhiều đến vấn đề gia đình đôi bên môn đăng hộ đối, do đó khi đã thành đôi rồi, dù bên ngoài có nhìn vào như thế nào đi nữa họ cũng vẫn thấy vừa lòng với nhau và cuộc sống hôn nhân ít xao động.

Con Gái Bắc rất biết cách ăn mặc, nhìn cách chọn mầu sắc quần áo, cách phối kết hợp mầu sắc và trang phục khá tốt. Buổi tối mà bạn đi lượn lòng vòng quang phố thì chỉ có tặc lưỡi liên tục thôi

Họ biết chăm lo cho gia đình, quan tâm chăm sóc mọi người trong gia đình đến nơi đến chốn. Đó là nói về số đông và phần lớn là vậy

Con Gái Hà thành nói đến chủ yếu là sự dịu dàng đằm thắm, nét kiêu xa của phụ nữ, gần như những cô gái đẹp đều tập trung về trung tâm thủ đô của đât nước, ;-)
Nếu mà như thế được cả thì đâu có gì mà nói nhỉ?

Sau khi về nhà chồng thì những cái mà các cô dâu Bắc hay có là :

- Khắc kỵ với mẹ chồng.

- Kiểm soát chồng chặt chẽ và tranh giành tài sản cũng như quyền lực trong nhà chồng.

Con gái Bắc còn có tật thiên vị tình cảm nội ngoại, và không ít những chuyện không hay thường bắt nguồn từ nàng dâu.

Thêm một tính nữa là hơi một tí là bỏ về nhà cha mẹ, và gia đình ngoại hay có chuyện can thiệp vào gia đình chồng.

Tránh được mấy điều này thì các cô gái Bắc trở thành số một vì họ là những người tiếp tay cho chồng rất đắc lực trong công việc làm ăn, cai quản tài sản, chăm sóc con cái. Sẵn sàng hy sinh vì chồng. Ở tù, ăn đạn cho chồng cũng OK luôn.


CON GÁI TRUNG



Miền Trung được tính từ Thanh Hóa - Nghệ An - Hà Tĩnh vào đến Phú Yên, Ninh Hòa.

Có thể nói đây là một khu vực nhân văn đa dạng.

Phía Bắc thiên về văn hóa Hà thành còn phía Nam thiên về Sài thành.

Họ đều có những đức tính chung của những người con của biển.

Con gái miền Trung cần cù, nhẫn nhục.

Những bông hoa xương rồng lộng lẫy.

Tình yêu của họ không rộ nở tưng bừng nhưng lại sâu lắng.

Họ ít đòi hỏi nơi người chồng nhưng lại hy vọng rất nhiều vào người chồng.

Nếu ai cần một người vợ để dựng nghiệp thì nên chọn con gái miền Trung.

Bạn sẽ luôn được sự yên tâm về lòng chung thủy của họ.

Họ cần cù nhẫn nhục chịu đựng gian khổ với bạn.

Nhưng nếu mà bạn đổ đốn ra, phụ bạc chân tình của họ thì cũng hãy coi chừng đấy. Đã nghe câu "con gái Bình Định múa roi dạy chồng" chưa?

Điểm yếu của những cô gái miền Trung là hơi quê mùa, dù rất nhiều cô tỏ ra mình bảnh như ca sĩ Mỹ Tâm chẳng hạn... bạn vẫn nhìn được cái nét quê mùa của họ.

Miền Trung nói chung và nên có nói riêng về Huế.

Đó là một vùng đất dường như là rất riêng biệt của Việt Nam.

Huế có văn hóa của cố đô nên Huế trầm lặng, lắng đọng và lãng mạn như những vần thơ.

Những cô gái Huế có những nét rất riêng biệt đối với miền Trung và các vùng khác trên lãnh thổ Việt Nam do cái truyền thống cố đô để lại.

Nhưng nếu bạn cưới được một cô vợ người Đà Lạt thuần gốc... Đó là những tiểu thư gốc người Huế vào Đà Lạt dựng nghiệp từ thời Pháp thuộc.

Những tiểu thơ da trắng môi hồng với văn hoá Anh, Pháp, Việt.

Bạn khó kiếm ở đâu trên thế giới một người vợ lý tưởng hơn ở đây.

Cao nguyên Lâm Viên với rất nhiều thú vị cho những chàng trai đi tìm vợ.

Có những cô gái làm bạn ngỡ ngàng về nhan sắc cũng như về phong cách.

Bạn ngơ ngẩn bám theo và rồi hiểu ra đó là một cô gái Jarai lai Pháp từ cái thời ông cố nội nào đó.

Bạn cũng có thể gặp những cô gái da trắng tóc vàng, mắt xanh và mũi cao như Tây.

Nhưng kìa, cô ấy nhu mì và có vẻ như không văn minh hơn những người Kinh.

Họ là những người dân tộc Thái gốc Indian.

Tôi khuyên bạn là nếu quen những cô gái ấy, đã yêu thương thì phải cưới, nếu không thì rất là phiền phức đấy!

Làm quen với họ không khó nếu biết cách (vì họ có vẻ hơi cô lập).

Mách bạn nhé : Bạn để ý con đường đi làm của nàng... có thể là ở đâu đó hay ở nương rẫy... và chờ ở đoạn suối trên đường đi...

Các nàng này rất thích tắm suối và khoe thân thể kiều diễm của mình...

Bạn cứ việc ngắm và thích ai thì cứ để bụng, thò đầu ra lúc này mất mạng không ai thương đâu...

Sau đó thì tìm cách gặp nàng và nói là đang tương tư nàng từ cái hôm ấy...

Thành công hay không còn tùy cái bản mặt của bạn!


CON GÁI NAM



Những cô gái miền Nam thực sự tôi luôn thấy rất nhẹ nhàng mỗi khi tiếp xúc với họ...
Cái chất đơn giản mộc mạc của họ là cái nét làm cho mọi người dễ gần.
Giọng nói của người miền Nam trong sáng như tâm hồn họ vậy.
Nếu nói là những cô gái miền Nam không có chiều sâu tâm hồn cũng có phần nào đúng, bởi nếu họ cũng sâu lắng thì lấy đâu cái nét hồn nhiên trong sáng kia chứ.

Đó là cái đặc tính được thiên nhiên ưu đãi cho những con người sống trên vùng đất phù sa màu mỡ.
Chinh phục một cô gái miền Nam không khó. Họ dễ tin, không tính toán quá xa xôi...

Cũng vì thế giữ được một cô gái miền Nam trong vòng tay của mình lại đâm ra khó... vì ai họ cũng tin cả...

Ta có thể thấy số phụ nữ miền Nam thôi chồng, tái hôn rất nhiều là vì các ông chồng không có đủ bản lĩnh để giữ họ.

Tâm hồn của họ gần như là người phương Tây. Khi mà bạn không còn là niềm tin của họ nữa thì họ cũng chẳng lưu luyến bạn làm gì cho mệt xác.

Nói như thế không có nghĩa là nói họ không chung thủy hay hời hợt trong tình cảm.

Do sự ưu đãi về phong thổ và tập tục, họ là những người thực dụng.

Tình yêu của họ luôn có giá trị của bạn kèm theo.

Họ là những bông hoa giữa trời, giữa đời... Nở rộ một thời xuân sắc và rất nhiều nỗi buồn khi đã tàn hương...
Không nhiều người biết lo cho cái tuổi về chiều của mình...

Họ sống tưng bừng một thời và chấp nhận những hẩm hiu trong buổi chiều cuộc đời.
Đó là tình trạng đang có nhiều ở các bậc tiền bối của các cô gái miền Nam.

Họ là những người rất đáng thương.

Lấy một cô gái miền Nam? Bạn có thể mà.

Đó là một bông hoa, một con bướm tung tăng bên bạn. Sống rất nhiệt tình với bạn. Sự đòi hỏi của họ cũng không cao. Vấn đề là bạn cũng đừng quá tệ.

Về phong tục tất nhiên là dễ dàng hơn mọi vùng miền : thương nhau một bữa cơm đơn giản cũng thành vợ thành chồng.

Lấy một cô gái miền Nam làm vợ?

Bạn hãy nên nếu bạn có một mức sống tương đối.

Bạn ít khi phải đau đầu về họ và đó là một trong những bí quyết sống thọ.

Nhưng đừng nghĩ tất cả họ là như thế nhé. Guốc dép sẽ bay vèo vèo khi mà bạn nhìn không kỹ và nghĩ ai cũng thế.
Ở miền Nam con gái Sài Gòn là một đặc trưng.

Họ không khác nhiều với những vùng phụ cận, có chăng là lịch lãm hơn và đương nhiên cái nhìn cũng cao hơn.

Ngày nay sự pha trộn của nông thôn vào Sài Gòn cũng làm bão hòa cái đặc tính của con gái Sài Gòn.

Đó là dưới cái nhìn tổng quát về con gái Sài Gòn.

Nhưng tinh ý một chút bạn vẫn có thể nhìn ra ,phân biệt được con gái Sài Gòn và những cô gái nhập cư.
Có ba dạng nhập cư :

1- Những cô gái từ các tỉnh thành tới Sài Gòn để làm ăn sinh sống.

2- Những cô gái theo gia đình nhập cư và định cư tại Sài Gòn.

3- Những cô gái mà cha mẹ nhập cư vào Sài Gòn và được sinh ra ở Sài Gòn.
Trong thành phần thứ 3 này có cô thì đúng là sinh trưởng theo môi trường và thành dân đô thị chính hiệu.

Có cô thì vẫn giữ nề nếp của gia đình như ngày ở tỉnh thành.

Tôi gặp nhiều bạn người Bắc vẫn còn giữ nguyên nể nếp từ lời ăn tiếng nói, cách sống y như những người ở quê nhà dù ông nội là người di cư vào Nam từ năm 1954.

Sài Gòn với tất cả những cái phức tạp của một thành phố lớn nhất Việt Nam cho một cái nhìn đa dạng về con người.

Có thể nói ở đây có tất cả mọi đẳng cấp - bạn thích đẳng cấp nào cũng có...

Không ở đâu kiếm vợ dễ hơn ở Sài Gòn.

Và cũng không ở đâu nuôi vợ khó như ở Sài Gòn.

Vì mảnh đất này cái gì cũng phải trả tiền.
Bạn phải có công ăn việc làm, thu nhập ổn định thì mới nên nghĩ tới việc lấy một cô vợ ở đây.
Không thể không nói đến những người đẹp Bình Dương và Tây Đô (Cần Thơ) - hai vùng đất sản sinh ra những người đẹp nổi tiếng của miền Nam.

Họ là những bông hoa đáng yêu và bạn dễ dàng chết ngất khi gần họ.

Và muốn gần họ, thân cận với họ? Nói nhỏ cho bạn biết nhé : Bạn phải biết nghe cải lương!


TÍNH TÌNH CON GÁI BA MIỀN

Con gái Bắc
Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
Nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang
Nhớ duyên dáng, ngây thơ...mà xảo quyệt

Con gái Trung

Em nhớ giữ tính tình người Trung nhé
Nhớ hững hờ nhưng tranh đấu nội tâm
Nhớ vui tươi nhưng đau khổ âm thầm
Nhớ kín đáo đoan trang mà lãng mạn.

Con gái Nam

Em nhớ giữ tánh tình người Nam nhé
Nhớ lanh chanh nhưng rất thiệt thà
Nhớ nhiều lời nhưng không biết điêu ngoa
Nhớ đanh đá, kiêu căng mà tốt bụng

TRÍCH TIỂU THUYẾT NGƯỜI CON GÁI
Sưu tầm
Blog EntryJul 1, '09 7:23 PM
for everyone



Khi uống cafe,
ta vẫn thường nhấm nháp cái vị đắng của nó.
Lỡ uống phải 1 ly cafe pha hơi ngọt,


ta vẫn nhấm nháp cái vị đắng,
và chỉ cố quên đi cái vị ngọt khó chịu kia,

đã làm hỏng ly cafe.

Cái vị đắng ấy thấm vào môi,
thấm vào lưỡi...
Nó ngấm từng đợt từng đợt từng đợt...
như những cuộn sóng dâng trào..
Đến khi ta bặm môi lại,


vẫn thấy cái vị đắng nó lan tỏa...



..Thật là đã... thật là đã... !!!

...

Trong cuộc sống, ta luôn tìm đến sự thật.
Sự thật thì có thể đắng

nhưng vẫn khiến người ta luôn tìm kiếm.
Khi tìm được sự thật rồi
thì cảm xúc vui mừng khôn tả.


Có thể ban đầu nó thật sock, thật đắng...
...nhưng sau đó thì ta lại tìm thấy ánh sáng,

tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời...



...

Một ngày nọ,
thử uống cafe không đường.
Cái vị đắng say mê kia bây giờ..
thật là gay gắt,

..thật là khó chịu...


Cố trấn an mình

"Ta mê vị đắng cafe kia mà...
bây giờ không có đường nữa,
tha hồ mà đắng".


Ráng uống, ráng cảm nhận....


.. chất cafein bây giờ lại khiến cho ta bực dọc...
... "Thật là khó chịu quá!
Sao lại đắng thế cơ chứ!!"
..."Nhưng mình rất thích cafe đắng kia mà..."

Ráng uống ...


... chịu thôi...
...đành phải đem đổ.....không cách nào uống được...





--

Và một ngày nọ.

Mình nói với ai đó về sự thật...
..Nói trắng trợn...
Không màu mè,
không hoa mỹ...

... Nhưng nó đã quá đắng...

... Người ấy gục ngã...

... Ta muốn cho người ấy mạnh mẽ hơn lên...
.. đừng dối lòng, đừng mơ mộng nữa...

... Nhưng nó quá đắng..
.. Người ấy đã gục ngã thảm hại...

... Khi đứng dậy,
người ấy không còn như trước nữa..
... Cú sock làm cho người ấy không còn như trước nữa...


... ân hận ...

st
Blog EntryJun 25, '09 6:15 PM
for everyone
Vua Arthur trẻ tuổi bị phục kích và bị vương quốc láng giềng bắt giữ. Có lẽ là vua nước đó sẽ giết ngài nhưng vẻ trẻ trung đáng yêu của anh đã làm cho vua nước đó cảm động. Ông ta hứa sẽ trả tự do cho Arthur nếu ngài giải được một câu đố cực khó. Thời hạn để Arthur đưa ra câu trả lời là một năm. Nếu sau một năm anh không tìm ra lời giải, Arthur sẽ phải chết.

Câu đố là: Phụ nữ thật sự muốn gì?

Đó là câu đố mà có lẽ đến nhà thông thái nhất thế gian này cũng phải bó tay. Và với Arthur của chúng ta câu đố này quả là một thử thách quá lớn. Nhưng dù sao nó vẫn tốt hơn là cái chết. Arthur đành chấp nhận mạo hiểm.

Khi trở về vương quốc của mình, ngài hỏi tất cả mọi người từ các công chúa, các cô gái mại dâm, các vị cha xứ đến cả các quan toà nhưng không ai có thể đưa ra một câu trả lời hoàn hảo. Điều mọi người khuyên vua là đến hỏi bà phù thuỷ già bởi vì có lẽ chỉ còn bà ta mới giải được câu đố hóc búa đó. Tuy nhiên cái giá phải trả là rất đắt.

Những ngày cuối năm cũng đã tới gần. Arthur không còn cách nào khác là đến xin ý kiến của mụ phù thuỷ. Bà ta đồng ý sẽ đưa câu trả lời nhưng với một điều kiện. Đó là bà ta muốn lấy Garwain hiệp sỹ dũng cảm nhất hội bàn tròn, bạn thân nhất của vua.

Arthur thất kinh. Bà ta vừa xấu vừa bẩn thỉu. Ngài chưa từng bao giờ thấy một ai đáng tởm như mụ ta. Không ngài sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi đến như vậy.

Khi biết chuyện, Garwain đã nói với Arthur rằng sự hi sinh đó của chàng làm sao có thể so sánh được với sự sống của vua và sự tồn tại của hội bàn tròn. Và chàng hiệp sỹ quyết định hy sinh.

Cuộc hôn nhân được chấp thuận và vua Arthur cũng nhận được câu trả lời.
Điều phụ nữa thật sự muốn đó là có thể tự quyết định lấy cuộc sống của mình.Ngay lập tức ai cũng nhận ra rằng mụ ta vừa thốt ra một chân lý.Vua của họ nhất định sẽ được cứu. Quả thật vua nước láng giềng rất hài lòng với lời giải đố và giải thoát cho Arthur khỏi cái án đó.

Lại nói về đám cưới của mụ phù thuỷ và chàng hiệp sỹ. Tưởng chừng như không có gì có thể khiến Arthur hối hận và đau khổ hơn nữa. Tuy nhiên chàng hiệp sỹ của chúng ta vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự. Mụ phù thuỷ thì trái lại, mụ ta làm nháo nhào mọi thứ lên. Thỉnh thoảng mụ lại lấy cái tay bẩn thỉu của mụ nhón cái này một chút, bốc cái kia một tý. Thật chẳng ra làm sao cả. Mọi người thì hết sức khó chịu.

Đêm tân hôn, Garwain thu hết can đảm bước vào động phòng hoa trúc(chúc) Nhưng, gì thế này? Trên giường không phải là mụ phù thuỷ già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp đợi chàng tự bao giờ.

Nhận thấy sự ngạc nhiên trên nét mặt chàng hiệp sỹ cô gái từ tốn giải thích là vì chàng rất tốt với cô lúc cô là phù thuỷ nên để thưởng cho chàng hiệp sỹ cô sẽ trở thành một người xinh đẹp dễ mến đối với chàng trong một nửa thời gian của ngày . Vấn đề là chàng phải lựa chọn hình ảnh của nàng vào ban ngày và ban đêm.

Chao ôi sao mà khó thế? Garwain bắt đầu cân nhắc: Ban ngày nếu nàng là một cô gái xinh đẹp thì ta có thể tự hào cùng nàng đi khắp nơi, nhưng ban đêm làm sao mà chịu cho nổi? Hay là ngược lại nhỉ, ta đâu cần sỹ diện với bạn bè cơ chứ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người đi, còn khi màn đêm buông xuống ta sẽ được tận hưởng những giây phút chồng vợ với thiên thần này?

Garwain đã đưa ra câu trả lời của mình, còn bạn thì sao, đừng nhìn xuống dưới trước khi bạn tìm ra đáp án cho riêng mình nhé.















Garwain đã bảo nàng hãy tự quyết định lấy số phận của mình.Tất nhiên câu trả lời này đã làm cho mụ phù thuỷ đội lốt cô nàng xinh đẹp kia hài lòng và nàng ta nói rằng nàng ta sẽ hóa thân thành một cô nương xinh đẹp suốt đời.

Đó là phần thưởng cho người biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ.

(st)
Blog EntryJun 25, '09 6:01 PM
for everyone

http://222.255.73.43/img/chuyende/2/Imagebahoa.jpg
1. Internet: Chúng tôi hoàn toàn miễn phí.
2. Viễn thông: Chúng tôi bị lỗ vốn.
3. Công ty tham gia thị trường chứng khoán: Chúng tôi không làm giả các báo cáo...
5. Sếp: Tôi không bao giờ quên những cống hiến của anh.
6. Nhân viên: Mai tôi nghỉ việc, không làm nữa.
7. Dân buôn: Bán lỗ vốn, đại hạ giá.
8. Ngôi sao điện ảnh: Chúng tôi chỉ là bạn bè.
9. Chính khách: Tôi không nhận một đồng nào.
Nguồn VnExpress
Blog EntryJun 25, '09 5:55 PM
for everyone

Khi ra đời, một cây bút chì luôn thắc mắc rằng cuộc sống bên ngoài xưởng làm bút chì sẽ ra sao bởi thỉnh thoảng nó nghe những người thợ nói chuyện với nhau.


Bút chì băn khoăn mãi, anh em của nó cũng không biết gì hơn. Cuối cùng, trước hôm được mang đến các cửa hàng, bút chì hỏi người thợ làm bút rằng nó và anh em nó sẽ ra sao ở bên ngoài cuộc sống rộng lớn kia.



Người thợ làm bút mỉm cười. Ông nói:
- Có năm điều cháu và các anh em của cháu nên nhớ khi bắt đầu cuộc sống. Nếu cháu nhớ và làm được thì cháu sẽ trở thành cây bút chì tốt nhất.




Thứ nhất: Cháu có thể làm được những điều kỳ diệu nhất nếu cháu nằm trong bàn tay một người nào đó và giúp họ làm việc.


Thứ hai:
Cháu sẽ cảm thấy đau đớn mỗi khi bị gọt, nhưng phải như thế cháu mới tốt hơn và có thể tiếp tục cuộc sống của mình.


Thứ ba: Nếu cháu viết sai một lỗi, cháu hãy nhớ để sửa lại là được.


Thứ tư: Điều quan trọng nhất đối với cháu và những người dùng cháu không phải là nước sơn bên ngoài cháu, mà là những gì bên trong cháu đấy.



Và cuối cùng: Trong bất cứ trường hợp nào, cháu cũng vẫn phải tiếp tục viết. Đó là cuộc sống của cháu, cho dù cháu gặp tình huống khó khăn như thế nào cũng vẫn phải viết thật rõ ràng, để lại những dấu ấn của mình.





(st)
Blog EntryJun 25, '09 5:51 PM
for everyone

Một người nọ thấy một cái kén của con bướm.

 Anh ta nhận thấy cái kén này bắt đầu được cắn rách, sâu bướm bắt đầu bò ra.

Quan sát một hồi lâu, anh thấy con sâu bướm cố hết sức lách thân mình qua lỗ hổng mà không được.

Rồi con sâu có vẻ ráng hết sức mà không lọt ra nổi và nằm im như chịu thua.

Động lòng thương, người nọ muốn giúp con sâu bướm, anh ta lấy mũi kéo nhỏ cắt vết rách của cái kén để sâu bướm ta vuợt ra ngoài dễ dàng.

Sau khi sâu bướm ra khỏi kén, thì thân hình lớn ra nhưng đôi cánh thì lại nhỏ. Người nọ cố chờ xem con bướm có thể phát triển thêm ra không? Mong rằng đôi cánh kia có thể nở rộng thêm để đủ sức bay đi.


Than ôi! Vô ích! Con bướm đã bị trọn đời tàn tật, lê lết với chiếc cánh nhỏ bé không thể bay đi được.

Người nọ vì lòng thương mà hấp tấp làm hỏng cuộc đời con bướm. Anh không biết là luật tạo hóa bắt buộc con sâu bướm phải tự phấn đấu để vượt ra khỏi lỗ nhỏ của cái kén. Trong lúc phấn đấu đó, huyết mạch sẽ được luân lưu từ thân mình cho đến đôi cánh và sau khi vượt ra khỏi chiếc kén, bướm ta mới có đủ sức vuơn đôi cánh lớn ra mà bay bổng.


(st)

http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpghttp://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f8/Bolboreta95.jpg
Blog EntryJun 25, '09 5:46 PM
for everyone
Bố:

Đứa con gái hỏi bố một bài toán mà nó tìm mãi không ra lời giải. Bố hơi... lúng túng. Bố đã bỏ quên sách vở khá lâu, vì bài toán kinh tế thị trường đã cuốn bố đi mê mải, theo những vòng xoay của cuộc sống, đồng tiền, cùng nhiều thứ áp lực khác. Hôm nay, bố giật mình nhận ra, con gái đang trưởng thành hơn mình tưởng. Bài toán con đang học, là cái bố có thể rất vất vả để tìm ra đáp án. Vì vậy bố không thể để mình thua cuộc. Bố đã cố gắng có được kết quả sau một hồi mày mò rất lâu...

Mẹ:

Con ạ, vì con luôn xem bố là thần tượng, nên bố đã không ngừng cố gắng. Những cố gắng khiến người ta tốt hơn. Mẹ đã nhìn thấy cố gắng ấy từ những năm tháng bố bán từng quyển sách của mình để nuôi mẹ ăn học. Thiếu thốn trăm bề, nhưng bố luôn động viên mẹ đừng bao giờ phải rời bỏ trường lớp, khi chúng ta đều nhận ra đó là bệ phóng duy nhất cho tương lai. Hoàn thành xong chương trình phổ thông trung học, là kết quả những cố gắng của bố và mẹ ngày ấy...

Con:

Và hôm nay, con đã lên Đại học, nghĩa là may mắn được học cao hơn bố mẹ ngày xưa. Con đã nhìn vào cố gắng của bố mẹ để mà đi tới. Có một điều con chưa bao giờ nói cho bố mẹ biết, kết quả của bài toán bố giải giúp con ngày ấy, là một kết quả sai. Nhưng con chưa bao giờ buồn (dù con đã bị điểm kém). Vì con hiểu, luôn luôn có một đáp án đúng trong gia đình mình: bố + mẹ + con = tình yêu. Đó là một đáp án mãi mãi bất biến.

Con đã có một bài toán sai, và một kết quả đúng. Điều đó với con, tuyệt vời biết bao nhiêu!

(st)
Blog EntryJun 25, '09 5:43 PM
for everyone
Có một người chẳng may đánh mất dấu phẩy. Anh ta trở nên sợ những câu phức tạp và chỉ tìm những câu đơn giản. Đằng sau những câu đơn giản là những ý nghĩ đơn giản.
Sau đó, không may, anh ta lại làm mất dấu chấm than. Anh bắt đầu nói khe khẽ, đều đều, không ngữ điệu. Anh không cảm thán, không xuýt xoa. Không gì có thể làm anh ta sung sướng mừng rỡ hay phẫn nộ nữa cả. Đằng sau đó là sự thờ ơ đối với mọi chuyện.
Kế đó, anh ta đánh mất dấu chấm hỏi và chẳng bao giờ hỏi ai điều gì nữa. Mọi sự kiện xảy ra ở đâu, dù trong vũ trụ hay trên mặt đất hay ngay trong nhà mình mà anh ta không biết, anh ta đánh mất khả năng học hỏi. Đằng sau đó là sự thiếu quan tâm với mọi điều.
Một vài tháng sau, anh ta đánh mất dấu hai chấm. Từ đó, anh ta không liệt kê được, không còn giải thích được hành vi của mình nữa. Anh ta đổ lỗi cho tất cả trừ chính mình.
Cứ mất dần các dấu, cuối cùng, anh ta chỉ còn lại dấu ngoặc kép mà thôi. Anh ta không phát biểu được một ý kiến nào của riêng mình nữa, lúc nào cũng chỉ trích dẫn lời của người khác. Thế là anh ta hoàn toàn quên mất cách tư duy.
Cứ như vậy, anh ta đi đến dấu chấm hết.
Thiếu những dấu chấm câu trong một bài văn, có thể bạn chỉ bị điểm thấp vì bài văn của bạn mất ý nghĩa, nhưng mất những dấu chấm câu trong cuộc đời, tuy không ai chấm điểm nhưng cuộc đời bạn cũng mất ý nghĩa như vậy.
Hy vọng mọi người không bao giờ đánh mất những dấu chấm câu trong cuộc đời của mỗi người. Hãy cố gắng trân trọng những gì mà cuộc sống đã đem lại cho chúng ta .
(st)
Nếu thấy cuộc sống quá rối ren, ta có thể ấn Ctrl - Alt - Del để làm lại mọi thứ từ đầu.

Để tập thể dục hàng ngày, chỉ cần nhấn vào nút Run (chạy).

Nếu muốn nghỉ ngơi một lát, chỉ cần nhấn Suspend (treo/tạm ngừng).

Và nhấn bất kỳ phím gì để tiếp tục khi đã sẵn sàng.

Để thêm hay bớt ai đó trong đời, chỉ cần vào Control Panel/Add Remove Programs.

Muốn nhan sắc đẹp hơn, ta có thể vào Display Settings để chỉnh sửa.

Nếu thấy cuộc đời quá ồn ã, tắt loa đi là lặng yên trở lại.

Khi đánh mất chìa khóa xe, nhấn Find là thấy.

Muốn được tư vấn, giúp đỡ, chỉ cần một cái nhấn chuột vào Help.

Và khi muốn gửi tình yêu đến ai đó, chỉ cần bấm Send now.

(st)
Blog EntryJun 25, '09 5:17 PM
for everyone
Chúng ta xây dựng xa lộ rộng lớn nhưng chúng ta nhìn nhau bằng con mắt hẹp hòi.

Chúng ta mua nhiều đồ hơn nhưng sử dụng chúng ít hơn.

Những ngôi nhà ngày càng to hơn nhưng gia đình ngày một thu nhỏ lại.

Nhà đẹp nhiều hơn, gia đình yên ấm ít hơn.


Chúng ta có nhiều tiện nghi nhưng có ít thời gian dành cho nhau.

Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn trước nhưng trí khôn kém đi, biết nhiều hơn nhưng óc phán xét suy giảm.

Chúng ta tích cóp của cải nhưng đồng thời làm rơi vụng những giá trị của con người.

Với nhiều người, thu nhập đi lên, đạo đức đi xuống.


Chúng ta nói quá nhiều, nghe quá ít.

Chúng ta đang cố học cánh kiếm sống chứ không học cách sống. Chúng ta kéo dài được tuổi thọ nhưng cuộc sống vẫn ngắn ngủi.
Chúng ta vượt được vạn dặm để lên tới mặt trăng và trở về, nhưng không ít người cả đời không bước qua nổi bức giậu sang thăm người hàng xóm.

Chúng ta chinh phục được vũ trụ nhưng bất lực với chính mình.

Chúng ta xây dựng những công trình lớn nhưng chưa chắc đã là công trình tốt.
Chúng ta cố gắng làm sạch không khí trong lúc tự làm ô nhiễm tâm hồn bản thân.
Chúng ta viết nhiều nhưng đọc ít.

Chúng ta học cách hối hả nhưng không học được cách đợi chờ.
Chúng ta chế được những máy tính công xuất lớn và tốc độ nhanh để lưu trữ và xử lý thông tin trong vài phần tỷ của cái nháy mắt nhưng các dân tộc vẫn không hiểu nhau.
Chúng ta chia nhỏ được các nguyên tử nhưng bất lực trước thói quen định kiến.
Chúng ta có nhiều thứ để giải trí nhưng ngày càng ít được thư thả.

(St)
Thứ nhất, người Việt Nam đã đưa môi trường làm việc, bạn đồng nghiệp vào trong cuộc sống riêng tư của mình quá nhiều. Hầu hết chúng ta xem đồng nghiệp là những người bạn thân thiết. Ở các nước phương Tây, cả các nước tiên tiến trong khu vực, họ tách bạch rất rõ giữa đồng nghiệp và bạn bè, xem đó là hai thế giới khác nhau. Tôi từng ngạc nhiên khi thấy một người bạn Úc tổ chức đám cưới, mời khoảng 200 người dự tiệc nhưng trong đó chỉ có hai người làm việc cùng công ty. Trong khi đó, chúng ta làm việc chung, chơi chung, nhậu chung. Gắn bó nhiều, “thương” nhiều, thì cũng “ghét” nhau, “ganh tức” nhau nhiều. Những tình cảm “hỷ, nộ, ái, ố” vì thế len lỏi vào trong môi trường làm việc - một môi trường đúng ra chỉ nên có sự tôn trọng nhau, quý mến nhau như những đồng nghiệp.
Thứ hai, người Việt Nam chúng ta còn thiếu một chút chuyên nghiệp trong làm việc. Ở một số nơi, người ta có thể thảo luận, phê bình nhau chan chát, để tìm ra ý hay cho công ty phát triển. Khi họp hành, họ phê bình, săm soi ý tưởng, chứ không “tấn công” con người. Có những cuộc họp, họ sẵn sàng thảo luận hàng tiếng đồng hồ, tuy có đỏ mặt tía tai... nhưng sau khi đã đạt được ý tốt nhất là gần như họ không còn để ý đến những tranh luận vừa xảy ra. Trong khi đó người Việt Nam chúng ta hay tự ái và hay đưa danh dự cá nhân vào những ý tưởng của mình. Ý tưởng mà bị thảo luận, phê bình thì cũng gần như cá nhân bị “tấn công”. Điều đó thường dẫn đến hai thái cực. Một là thương nhau, “dĩ hòa vi quý”, cố gắng không có ý kiến trái ngược và điều đó hoàn toàn không tốt cho sự phát triển của tổ chức. Hai là ngược lại, “dập” không thương tiếc ý kiến của những người “phe khác”. Ý kiến càng khác nhau, thì mâu thuẫn cá nhân và phe nhóm càng cao.
Thứ ba, một số nhân viên tạo ra những phe cánh mâu thuẫn với nhau và đôi khi đối đầu với cả cấp quản lý trực tiếp. Ngay cả ở một số công ty lớn của nước ngoài tại Việt Nam , dù đã có hệ thống làm việc chuyên nghiệp trong tuyển dụng và đánh giá nhân viên nhưng cũng không tránh được việc cư xử cảm tính của một số “sếp” người nước ngoài hay người Việt Nam . Chẳng hạn đôi khi cũng có những trường hợp thăng tiến gây ngạc nhiên cho mọi người. Và vì thế theo lẽ thường, một số người sẽ “tranh thủ” sếp, tạo phe cánh để có thể “bay xa bay nhanh” hơn bình thường. Riêng ở các công ty, cơ quan nhà nước thì có thêm tình trạng nhiều nhân viên là người nhà, là “đàn em” của anh Hai, anh Ba... do đó cấp quản lý trực tiếp không dám “đụng” đến. Còn ở các công ty tư nhân, công ty cổ phần, đôi khi nhân viên là người nhà của giám đốc hay của thành viên hội đồng quản trị… các “nhân vật” này thường tạo ra những chuyện làm nội bộ xáo trộn. Cấp quản lý dù có giỏi đến đâu cũng bị “bó tay” và rất khó làm việc.
Thứ tư, một số người hay đặt quyền lợi cá nhân lên trên quyền lợi của tập thể. Trong trường hợp hai quyền lợi mâu thuẫn nhau, một số người, bất chấp tất cả, sẵn sàng theo đuổi quyền lợi cá nhân. Để hạn chế được điều này thì chính sách quyền lợi phải hết sức thực tế, công bằng cho cả cá nhân và tổ chức, và quan trọng hơn là các cá nhân phải được đào tạo để hành xử hết sức chuyên nghiệp.


Lâm Minh Chánh - www.saga.vn
Blog EntryJun 25, '09 4:36 PM
for everyone

Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo.
Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”.
http://www.mvatoi.com/diendan/uploaded/nhophuthuy99/200761634354_KhucHatMuaDong2.jpg
(st)
Một thanh niên lực lưỡng đi trên sa mạc nhưng chàng đang mệt lả vì cơn khát. Đi ngược chiều người ấy là một cô gái xinh đẹp tay ôm bình nước. Chàng trai bảo cô gái:

– Cho tôi xin ngụm nước. Tôi chết khát mất thôi!

Cô gái nhìn chàng trai và nghĩ rằng: nước chỉ là cái cớ. Biết đâu người ta muốn chiếm đoạt mình. Cô gái từ chối lời yêu cầu của chàng trai và thản nhiên đi tiếp. Đi quá một đoạn đường, bỗng cô nghĩ lại: biết đâu quả thực là anh ta chỉ cần uống nước. Cô gái bèn quay trở lại và nhìn thấy chàng trai đã chết.

Ta hãy nâng cốc chúc cho phụ nữ luôn luôn thực hiện những lời yêu cầu và ước muốn của đàn ông!

(st)
Blog EntryJun 25, '09 4:30 PM
for everyone
Mẹ tôi kinh doanh một tiệm cơm nhỏ. Cả nhà chỉ bốn thành viên và mỗi người một việc. Mẹ tôi đứng bếp, tôi chạy bàn, năm nay vừa mười ba tuổi. Bà ngoại ngồi rọc giấy làm khăn lăn, bà bị mù nhưng việc bà làm rất chính xác không chê vào đâu được.

Riêng chú chó Lu Lu có nhiệm vụ giữ xe cho khách hàng và canh những kẻ trộm vặt không mời mà đến, nhất là lũ mèo hoang háu đói nghe tiếng Lu Lu gầm gừ là biến ngay.

Một buổi tối, sau khi cửa hàng mẹ tôi đóng cửa, bên ngoài trời đang mưa, bốn thành viên ngồi quây quần bên nhau nói cười vui vẻ. Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc trên mặt ngoại và mẹ. Dưới chân, con Lu Lu cũng nguẩy đuôi ra chiều đồng ý. Tôi nói với mẹ ý nghĩ này. Mẹ mỉm cười, thoáng chút ngập ngừng rồi mẹ kể câu chuyện dưới đây.

Hồi đó, hàng cơm chỉ có mỗi mẹ. Tôi mới lên ba, không giúp ích được gì. Mẹ vừa đứng bếp, vừa bưng bê..., tất cả một tay mẹ lo liệu. Một hôm, mẹ phát hiện mất một đùi gà rán, không bắt được kẻ cắp. Từ đó, cứ mỗi buổi trưa cửa hàng cơm lại mất một món thức ăn nào đó. Mẹ quyết tâm bắt cho được kẻ trộm bằng cách rán một đùi gà thơm ngon để ngay rìa bếp rồi ngồi rình. Không lâu, có một chú chó lông vàng hun ốm yếu chạy đến quán cơm. Nó thừa lúc không ai để ý ngoạm lấy đùi gà biến mất. “Kỳ này mày chết rồi, ranh ạ!”- mẹ nhủ thầm. Hôm sau, mẹ thủ sẵn khúc cây to, lần theo chú chó. Mẹ nghĩ thừa lúc nó đang mải mê ăn miếng đùi gà thơm ngon kia mình phang cho nó một đòn vào đầu là yên chuyện. Mẹ men theo con hẻm dẫn xuống gầm cầu. Trước mắt mẹ, một bà cụ mù lòa, rách rưới đang cầm đùi gà ăn ngon lành, còn con chó lông vàng hun nằm dưới chân, đuôi ngoe nguẩy. Nhìn thấy cảnh ấy, mẹ không nỡ đánh con vật.

Từ ngày đó, mẹ thường xuyên đem cơm cho bà cụ mù lòa. Thời kỳ đó mẹ cũng không dư dả gì nhưng quán cơm lúc nào cũng còn thừa chút ít thức ăn, đổ đi thì phí. Khi đã thân thiết, một hôm bà cụ nói: “Già thấy nhà con neo đơn mà ngày nào cũng cho già ăn. Nếu con không chê, già này xin đến phụ việc với con”. Mẹ tôi gật đầu đồng ý ngay.

“Con nghe đây- Mẹ tôi nhấn mạnh- Chỉ có mẹ và con hoặc chỉ có ngoại và con Lu Lu kia thì không thể có một gia đình ấm cúng như bây giờ. Chính hai nửa mảnh đời bất hạnh ghép lại mới trọn vẹn hạnh phúc như hôm nay”. Mẹ kết thúc câu chuyện. Còn nước mắt tôi thì giàn giụa tự lúc nào.
st
Blog EntryJun 25, '09 4:18 PM
for everyone


Ngày kia, một thầy giáo và học viên của mình cùng ngồi nghỉ dưới tán cây lớn, gần đó là trảng cỏ rộng. Chợt người học viên hỏi:

- Thầy ạ, em cảm thấy rối trí trong việc làm sao tìm được người bạn đời như ý muốn. Thầy có thể giúp em chăng?


Thầy sau một lúc im lặng nói:

- Ừm, câu hỏi khá khó nhưng cũng đơn giản…

Học viên ngạc nhiên:

- Vậy là sao hả thầy?

- Hãy nhìn kia, trảng cỏ rộng lớn ấy. Bây giờ em ra đó, băng qua nó nhưng nhớ là không được quay đầu lại, chỉ tiến thẳng tới trước thôi. Trên đường đi em cố tìm xem có cây cỏ nào xinh đẹp thì nhổ lên và đem về cho thầy. Chỉ một cây cỏ thôi, không phải nắm nhé. Giờ thì đi đi.

- Dạ được. Thầy đợi chút nhé.

Ít phút sau…

- Em đã về…

- Ừ, mà này, thầy không hề thấy cây cỏ xinh đẹp nào như đã dặn trên tay em cả.

- Trên đường đi, em thấy ít cây cũng gọi là xinh đẹp, nhưng em nghĩ rằng mình có thể tìm được cây đẹp hơn, vì vậy em đã không chọn. Cứ thế, và rồi em đi đến cuối trảng cỏ mà chưa chọn được cây nào cả. Và vì thầy dặn không đi ngược lại nên em đành về tay không.

- Đó là những gì xảy đến trong cuộc sống của chúng ta. Cỏ là những người ở quanh em. Cây cỏ xinh đẹp là người thu hút em và trảng cỏ là thời gian. Khi tìm kiếm một người để chung sống cùng nhau suốt đời, đừng luôn so sánh với những người khác và hy vọng mình sẽ kiếm được người tốt nhất. Vì như thế, em sẽ chỉ đánh mất thời gian quý báu trong đời, hãy nhớ rằng “Thời gian không bao giờ quay trở lại”. Thay vào đó, học cách chấp nhận con người của cô/anh ấy.

st

Blog EntryJun 25, '09 4:08 PM
for everyone

Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói:

- Mình biết tất cả về con nuôi đấy!

Một học sinh khác hỏi:

- Thế con nuôi là gì?

Cô bé trả lời:

- Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng.

st
Blog EntryJun 25, '09 4:04 PM
for everyone
http://images.doanchithuy.multiply.com/attachment/0/SkM87AoKCrsAAFZqC1w1/IU.JPG?nmid=


Phím “U” và phím “I” nằm sát cạnh nhau.

Nói gì nhỉ ?

"U”& “I” – “Bạn”& “Tôi” sẽ không bao giờ xa cách.




(st)
Attachment: IU.JPG
Blog EntryJun 25, '09 3:17 PM
for everyone

Một ký giả được phép xuống địa ngục và lên thiên đàng để làm phóng sự về cuộc sống ở đó. Anh xuống địa ngục vào đúng giờ ăn.

Thức ăn toàn sơn hào hải vị nhưng cư dân lại ốm o, gầy còm, da bọc xương. Và anh chỉ hiểu ra khi quan sát họ dùng bữa. Muỗng, nĩa, đũa rất dài buộc dính vào đôi tay nên dù cố gắng mấy họ cũng không thể đưa thức ăn vào miệng, mà thức ăn lại đổ ra bàn hay rơi tung toé xuống đất. Tệ hơn nữa là họ tranh giành nhau, và muỗng nĩa đũa trở thành vũ khí để họ đâm chém nhau. Khi giờ ăn kết thúc, họ buồn bã thất vọng rời phòng ăn với dạ dày rỗng không.


Quá sợ hãi, chàng ký giả rời địa ngục để lên thiên đàng.

Đến nơi cũng đúng vào giờ ăn. Thức ăn đơn sơ giản dị nhưng cư dân ai cũng vui tươi, khỏe mạnh. Đôi bàn tay họ cũng được gắn chặt vào muỗng, nĩa, đũa rất dài. Có khác là thay vì đưa thức ăn vào miệng của mình thì họ lại yêu thương dùng muỗng nĩa để đút thức ăn cho nhau. Phòng ăn vang tiếng ca hát, nói cười vui vẻ.


Kết thúc bài phóng sự của mình, chàng ký giả viết : ích kỷ và vị tha là hai điểm làm cho địa ngục và thiên đàng khác nhau. Thật vậy, địa ngục hay thiên đàng là do chính chúng ta tạo ra.

(st)
Blog EntryJun 25, '09 3:12 PM
for everyone
Tương truyền dưới triều nhà Minh, tại phủ Tuyền Châu tỉnh Phúc Kiến có một chàng tú tài tên là Lương Bính Lân là một người tài cao học rộng. Ngoài chữ nghĩa văn chương anh còn có đủ tài về cầm, kỳ, thi, họa, lại thêm khéo tay trong nghề điêu khắc, tạc tượng. Một năm nọ, Lương tú tài lên kinh đô ứng thí. Anh rất hài lòng về những bài làm trong thi trường, vì vậy Lương Sinh mang một tâm trạng hớn hở trở về nhà chờ đợi tin vui.

Khi đi ngang qua phủ Dương Châu, anh vào tá túc qua đêm trong một ngôi cổ miếu. Ðêm hôm ấy, trong giấc mộng, Lương Sinh thấy ba vị tiên Phúc, Lộc, Thọ đến viếng thăm chuyện trò cùng anh. Những vị tiên này còn cùng anh hát xướng rất là vui vẻ. Khi tỉnh giấc điệp, Lương Sinh cảm thấy lòng dạ lâng lâng, anh nghĩ rằng đây có thể là những điềm báo tốt đẹp về bước đường công danh của anh sẽ được rực rỡ sau này. Sáng ngày hôm sau, trước khi rời khỏi ngôi cổ miếu lên đường trở về nhà, anh đứng van vái với trời đất rồi xin một quẻ xâm. Quẻ xâm anh rút được là xâm thượng và có lời lẽ như sau:

Ba đoạn văn chương nhập triều ca,
Trúng được khôi nguyên ấy chẳng xa,
Công danh hiển hách qui chưởng thượng,
Phú quí vinh hoa tại nhãn tiền.

Chưởng thượng nghĩa là trên lòng bàn tay, nếu đoán theo nghĩa xâm thì đường công danh của anh nằm trong lòng bàn tay. Lương Sinh nghĩ rằng lần này chắc chắn sẽ đậu được khôi nguyên, vì chính thần linh đều đến chúc mừng và lời tiên đoán trong quẻ xâm tốt lành như vậy thì còn nghi ngờ gì nữa. Về đến nhà, anh vội vàng mở tiệc linh đình đãi đằng thân thuộc. Nào ngờ khi kết quả của triều đình công bố thì không có tên của Lương Sinh, ngay đến hàng tiến sĩ cũng không có thì còn nói gì đến khôi nguyên. Lương Sinh đâm ra chán nản. Ðiều mà anh cảm thấy thắc mắc là tại sao ngay đến thần linh cũng trêu chọc, đùa cợt anh đến mức độ này.

Từ đỉnh cao hy vọng, tụt xuống hố sâu tuyệt vọng, Lương Sinh không còn luyến tiếc đến công danh nữa. Anh quyết chí từ bỏ con đường khoa bảng, từ đó anh vận dụng sự khéo léo của đôi bàn tay để điêu khắc những tượng gỗ, từ những tượng gỗ này, anh bỗng nảy ra ý định dùng chúng làm trò múa rối. Trước hết anh dùng chỉ xỏ vào tay chân của hình nộm để điều khiển sự hoạt động, sau đó anh soạn cốt truyện, đặt lời ca. Những hình nộm được sáng chế càng lúc càng nhiều, những nhân vật từ văn quan, võ tướng, Thừa Tướng, Trạng Nguyên cho đến tiểu thư, ca kỹ và đầy đủ những hạng người trong xã hội.

Lúc đầu việc làm của anh chỉ là một trò tiêu khiển, sau đó anh mang gánh hát múa rối ra trình diễn cho dân trong làng thưởng thức. Người dân thôn dã ít có những môn giải trí, cho nên sau giờ làm việc đồng áng cực nhọc ban ngày, người ta tụ lại nhà anh để xem hát vào lúc ban đêm. Nhờ cốt truyện được chọn lựa công phu, lời ca tiếng nhạc có ý nghĩa nên trò múa rối của Lương Sinh dần dà trở thành món ăn tinh thần của người dân quê. Nhiều người ham muốn môn nghệ thuật này đã tìm đến thọ giáo, cũng có nhiều người không ngại đường xa ngàn dặm đã đến xem và học hỏi.

Một hôm, Lương Sinh soạn cốt truyện cho một vở tuồng mới mà trong đó nhân vật chánh sau bao năm vất vả, cuối cùng đã thi đỗ Trạng Nguyên cưới được vợ đẹp, trở thành một nhân vật cột trụ của triều đình và sống một đời vinh hoa phú quí. Lương Sinh bỗng sực nhớ lại hai câu trong lá xâm mà anh đã xin được ngày xưa: Công danh hiển hách qui chưởng thượng, Phú quí vinh hoa tại nhãn tiền. Phải chăng lời xâm của thần linh đã tiên đoán có một ngày anh sẽ đạt được công danh hiển hách trên "lòng bàn tay", và sẽ nhìn thấy phú quí vinh hoa ở ngay "trước mắt".

Từ đó, Lương Sinh càng chăm chú hơn nữa trong việc phát huy ngành nghệ thuật múa rối. Sau nhiều năm trau dồi, cải tiến anh đã trở thành một bậc tôn sư. Nghệ thuật múa rối tiếp tục hơn 400 năm và hãy còn lưu truyền lại ở những vùng nông thôn các tỉnh Phúc Kiến, Ðài Loan. Tên tuổi của Lương Bính Lân luôn được người ta nhắc nhở đến như là thánh tổ của một ngành nghệ thuật.

Xưa nay đã có biết bao nhiêu bậc Trạng Nguyên, Tiến Sĩ, Công Hầu, Khanh Tướng, thế nhưng có được bao nhiêu vị mà tên tuổi được người đời sau nhớ đến. Nếu đem ra so sánh thì có lẽ "phú quí vinh hoa nhất thời" của họ không thể nào qua mặt "tên tuổi" anh chàng Lương Bính Lân dù chỉ có "công danh hiển hách trên lòng bàn tay" này.

Trong những gánh hát múa rối, người ta thường thấy có những câu đối liễn với nhiều ngụ ý sâu xa và triết lý như:

"Ngàn dặm đong đưa hai ba bước,
Trăm năm nhúc nhích một đôi giờ"

Trong một rạp hát múa rối bé tí teo thì không gian và thời gian đều bị rút ngắn lại. Khoảng cách muôn ngàn dặm chỉ đi lại trong vòng hai ba bước. Thời gian cả trăm năm cũng chỉ diễn đạt trong một vài phút, một vài giờ.

Hoặc:

"Vào cổng này, Công, Hầu, Khanh, Tướng,
Ra cửa kia, Sĩ, Nông, Công, Thương"

Những bậc Công Hầu Khanh Tướng xưa nay có mấy ai ngồi tại vị suốt trăm năm. Trong cuộc đời của những kẻ làm nên nghiệp cả chắc chắn cũng có những phút giây trôi nổi lên voi xuống chó, kẻ được người thua hôm nay làm vua ngày mai làm giặc kể sao cho xiết.

Hoặc như:

"Trung Hiếu lưỡng toàn tam nghĩa tiết,
Văn võ cao thăng Vạn Lý Hầu"

Lời lẽ trong những câu đối liễn này thật đáng để cho ta ngẫm nghĩ. Tổ sư Lương bính Lân của ngành múa rối, mãi cho đến lúc thành danh mới ngộ ra được cái câu "công danh hiển hách trên lòng bàn tay". Nếu như chúng ta dùng một phương thức qui nạp để nhận định thì sẽ thấy rằng không những chỉ có những hình nộm trong nghệ thuật múa rối, mà ngay đến cuộc sống của con người, chẳng phải đều bị điều khiển bởi chính bàn tay của chúng ta hay sao? Công danh hiển hách có thể nằm trên lòng bàn tay, mà ngay cả một đời lận đận cũng không thể nhảy khỏi số mạng của lòng bàn tay.

Trong gánh hát múa rối, người đứng sau lưng cánh gà điều khiển cốt truyện mới thực sự là nhân vật chánh. Trong tay anh ta chỉ huy lủ khủ hàng chục, hàng trăm hình nộm. Do cái ý niệm trong đầu, anh ta có thể biến hình nộm này thành người hiền lương, hình nộm kia thành kẻ gian ác, tất cả sự sống, cái chết, thành công, thất bại của những hình nộm đều được điều khiển bởi hai bàn tay của anh. Trong khi diễn tuồng, anh ta có đầy đủ quyền lực sinh sát hàng trăm con người vô tri không cử động kia, nhưng đến khi vở tuồng chấm dứt, khách xem tản mát ra về, tất cả những con người gỗ, hình nộm đều đã nằm trong đáy rương, anh ta ngồi xề xuống gánh hàng rong bán lúc giữa khuya húp sùm sụp tô cháo gà thì bạn có thể nhìn thấy ngay chính cuộc đời của anh ta cũng chẳng khác gì một thứ hình nộm bị điều khiển trong chính đôi bàn tay của anh ta.

Ngày xưa lúc còn ở quê nhà, khi xem xong một tuồng hát, tôi thường lang thang trước cổng rạp, trong cõi lòng có một chút gì luyến tiếc hình như không muốn ra về. Mỗi một câu chuyện đều có đoạn kết thúc, mỗi một tuồng hát đều phải đi đến chỗ chung cuộc. Ðôi khi bước ra khỏi rạp hát tôi có cái ảo giác, nghĩ rằng nếu như linh hồn của chúng ta bị rút khỏi thân xác hiện hữu thì con người có khác gì những thằng người gỗ trên sân khấu đâu? Chúng ta đi xem hát mà cảm thấy cõi lòng rung động là vì chúng ta có được một linh hồn bất diệt.

Nếu như chúng ta chân thật hóa kịch bản của những tuồng tích thì sẽ thấy rằng cuộc đời của con người và những nhân vật múa rối không một chút khác biệt. Hằng ngày chúng ta vượt qua bao nhiêu thời gian và không gian cũng chẳng qua là do vấn đề cảm giác. Từ giờ này qua giờ kia không có sự gián đoạn. Từ ban ngày bước vào ban đêm cũng không có sự cắt đứt. Trước khi chúng ta sinh ra trên cõi đời này, thời gian và không gian đã hiện hữu, sau khi chúng ta lìa khỏi thế gian này, thời gian và không gian cũng vẫn còn tiếp tục tồn tại. Khi chúng ta tập trung tinh thần vào cốt truyện thì thấy những hình nộm đã chiếm trọn vẹn không gian của sân khấu, thế nhưng khi ta thờ ơ lãnh đạm với vở tuồng thì những hình nộm kia lại trở thành nhỏ bé đáng thương. Cũng như lúc ta đặt trọng tâm vào cuộc sống hàng ngày ta sẽ thấy bản thân là trung tâm của vũ trụ, nhưng một lúc nào đó khi đứng trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ thì sẽ thấy con người chúng ta mới bé bỏng làm sao.

Vận mệnh của những hình nộm nằm trên lòng bàn tay. Vận mệnh của chúng ta cũng nằm trên lòng bàn tay.

Một điều khác biệt là những hình nộm thì bị kẻ khác điều khiển, còn chúng ta may mắn hơn, có thể dùng đôi tay của mình để sáng tạo một cõi trời đất mới.

Giở đôi bàn tay ra, chắc chắn ta sẽ thấy được những chỉ tay chằng chịt. Tướng mệnh học có thể dự đoán tương lai của con người nhờ lòng bàn tay, những nhà tướng số thì cho biết trên thế gian này không có một bàn tay nào giống bàn tay nào, do đó không có vận mệnh của người nào giống người nào cả. Thế nhưng thế gian mà chúng ta đang ở đã do nhiều bàn tay họp lại xây dựng, những sự sáng tạo vĩ đại trên đời cũng đều do bàn tay con người làm ra.

Có một lần tôi gặp một nhà tu hành, tôi nhờ ông dùng phương cách đơn giản nhất để tóm tắt phương pháp tu luyện của tín đồ Phật giáo. Nhà sư trả lời:

- Chỉ có ba chữ Thân, Khẩu, Ý. Mỗi ngày chỉ có thân, khẩu, ý, mỗi ngày hãy tự hỏi ta đã làm gì, ta đã nói gì, và ta đã nghĩ gì? Mỗi tháng cũng thân, khẩu, ý. Mỗi năm cũng thân, khẩu, ý, và cả đời cũng chỉ thân, khẩu, ý. Ðó chính là phương cách tu hành tốt nhất.

Nhiều chuyện nói ra thì thật đơn giản, thế nhưng muốn tuân theo nguyên tắc để làm thì không dễ đâu. Nếu như chúng ta hàng ngày giở đôi bàn tay ra và tự hỏi rằng: "Ðôi tay của ta trước kia đã làm gì? Hiện nay đang làm gì? Tương lai sẽ làm gì?" Ðược như vậy, bạn có thể tưởng tượng rằng trên lòng bàn tay của ta lúc nào cũng là một kịch trường sống động, mà bạn có thể diễn được tấn tuồng và vai trò mà bạn thích.

Lâm Thanh Huyền

Dịch giả : Phạm Huê

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment bằng chữ có dấu .
Không dùng chữ Việt bị biến dạng (như nhìu, dzo)