Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

Tình yêu 3

Blog EntryOct 30, '10 8:00 PM
for everyone
Giả vờ đụng khẽ tay anh. Nhưng anh phải giữ tay em lại, thật lòng đấy nhé.

Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em-giả vờ sợ mất em, anh nhé.

Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi “Em đâu…”, thật lòng được không?

Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: "Thôi, hay là anh cõng…".

Lên xe, em làm như buồn ngủ. Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.

Giả vờ mình yêu nhau anh nhé. Để em được ghen tuông, ghen tuông “hợp pháp” mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho anh như thế, giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật…

Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.

Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.

Anh hãy giả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm…

Giả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ đã tới lúc em đi! Nhưng anh phải hứa cái siết tay giả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh...

Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật.

Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi…

Và cuối cùng em đã giả vờ anh là em không yêu anh.

Sự thật là em yêu anh biết bao, anh biết không?...


(Sưu tầm)
Ke di tim tinh yeu

Blog EntrySep 12, '10 11:39 PM
for everyone
Hình ảnh: Deviantart by Pincel
Chuyện ở khu vườn nhỏ, một cái cây đem lòng yêu mến một đám mây mà chẳng dám nói ra, bởi trong mắt cây đám mây kia sao mà lạnh lùng, xa xôi quá… Ngày ngày cây chỉ biết lặng lẽ chờ mây xuất hiện nơi chân trời, cây vui mừng vẫy lá khi mây ngang qua rồi lại buồn rầu trông bóng mây mờ dần mỗi khi ngày dần tắt. Thời gian dần trôi, bấy giờ trời đã sang thu, mặc cho cây ngóng trông, khu vườn nhỏ càng ngày càng vắng bóng mây bay qua. Cây cứ đợi chờ, cứ mỏi mòn dõi về phía chân trời mà chẳng nhận ra mình ngày càng khô héo. Cây ước rằng, dù chỉ 1 lần nữa thôi được gặp lại mây, cây sẽ nhờ gió nói với mây cây yêu mây biết nhường nào...
Thời gian lại trôi... một chiều cuối thu, trước khi những ánh nắng cuối cùng kịp tắt cây chợt nhận ra mây ở phía cuối trời. Những cái lá héo khô chẳng thể reo vui nhưng cây mừng biết bao khi biết mây gần lắm. Đêm đó trời mưa to, cây thao thức chẳng thể nào ngủ được, hình như ý nghĩ sẽ được gặp mây khiến cây như thêm sức sống, cây mong sao sớm đến ngày mai ...
Mặt trời đã lên cao mà cây vẫn không thấy mây đâu, bao đợi chờ, hi vọng, bao vui mừng bỗng chốc trở thành tuyệt vọng, đau khổ, cây trách mây sao quá độc ác vô tình. Ngày lại dần qua, hi vọng mong manh sẽ đc gặp lại mây dần tan biến, nỗi đau của cây cũng vơi dần.
Bên cạnh cây giờ đây còn có đất. Đất yêu cây, đất ôm cây vào lòng, cùng cây trải qua cả mùa đông giá rét. Đất cho cây cảm giác được yêu thương, được che chở, sẻ chia... rồi cái gì phải đến đã đến - Một cuối đông cây nhận lời yêu đất, cả hai nguyện sẽ trọn đời sống bên nhau... dường như hạnh phúc đã tìm đến với cây dẫu muộn màng...
Mùa xuân đến, khu vườn nhỏ xôn xao với những câu chuyện gió mang về...
Chuyện rằng có một đám mây đem lòng yêu mến một cái cây , mây tự ti mình tật nguyền chẳng có nổi một hình hài cố định , cũng chẳng thể nào gần cây chăm sóc được cho cây nên đã tự bắt mình không được nói yêu cây . Mây cứ lặng lẽ yêu cây theo cách riêng của mình: mây vươn mình che nắng cho cây, gom nhặt những hạt mưa để tưới mát cho cây... nhưng những ngày êm đẹp của mây dần đi qua khi trời vào thu. Trời khô hanh khiến mây phải đi xa hơn để tìm mưa, con đường cứ xa dần mà cây ngày càng khô héo khiến mây thêm đau khổ... Và một ngày cuối thu, khi mây biết chẳng thể tìm được mưa nữa mây đã hoá mình vào một cơn mưa...

St
Blog EntryAug 24, '10 2:25 PM
for everyone
Blog EntryJun 27, '10 3:06 PM
for everyone
Lời cầu hôn chân thành nhất: Chúng mình hợp pháp hóa tình cảm đi em!
Lời cầu hôn hiếu kỳ nhất: Anh không hiểu tại sao người ta phải làm đám cưới? Chi bằng chúng mình bắt chước họ xem sao!
Lời cầu hôn mộc mạc nhất: Em có muốn anh trở thành một “nhu yếu phẩm” không thể thiếu trong nhà của em không?
Lời cầu hôn dễ chịu nhất: Em biết không? Thích là yêu một thứ gì đó nhàn nhạt, còn yêu là thích một điều gì đó rất sâu xa. Anh không muốn phải đưa em về nhà rồi lại về nhà một mình, anh muốn hai ta cùng về nhà của chúng mình.
Lời cầu hôn thử thách nhất: Em có muốn làm vợ anh không? Nếu muốn xin đứng yên rồi giơ cao hai tay, nếu không hãy đứng yên rồi kiễng cả hai chân.
Lời cầu hôn thẳng thắn nhất: Anh đang thiếu một người cai quản bản thân.
Lời cầu hôn nhẫn nại nhất: Em muốn làm vợ anh kiếp này hay tới kiếp sau?
Lời cầu hôn vì sức khỏe nhất: Nếu năm nay em không lấy anh, sang năm ắt anh sẽ mắc chứng khủng hoảng tinh thần.
Lời cầu hôn cảnh tỉnh nhất: Xin em kết thúc phận đào hoa của anh ngay tức khắc đi nào.
Lời cầu hôn đáng yêu nhất: Anh xin đầu hàng rồi! Chỉ cần mỗi ngày được ăn cơm do em nấu mà thôi.
Lời cầu hôn bó tay nhất: Em có muốn khi chết đi sẽ có tên trong gia phả nhà anh không?
Lời cầu hôn sát khí nhất: (Dẫn nàng lên sân thượng khách sạn cao tầng, và cùng ngắm sao ban công…, rồi túm chặt 2 vai nàng thổ lộ) Em muốn làm vợ anh hay muốn làm siêu nhân?

(st)
Blog EntryJun 21, '10 1:18 AM
for everyone
(Eva.vn) - Những khám phá sau đây sẽ mang lại cho các bạn nhiều điều thú vị!

Trong nhà, người thường xuyên nấu ăn chắc chắn là vợ, nhưng người nấu ăn ngon chắc chắn là chồng.
Về sự chung thủy: Vợ càng yêu chồng thì chồng càng chung thủy, chồng càng yêu vợ thì vợ càng không chung thủy.
Về tiêu tiền: Vợ thường tiêu tiền vào việc làm đẹp (thẩm mỹ viện, giày dép, quần áo…), chồng thường tiêu tiền vào các thứ dễ gây nghiện (thuốc lá, rượu bia, cờ bạc và cả… gái).
Về đi chợ: Vợ thường không biết phải mua gì ngon khi đến chợ, chồng đi chợ thấy gì mua đấy.
Về sự trưởng thành: Chồng càng được vợ yêu càng trưởng thành, vợ càng được chồng nuông chiều càng trẻ con.
Về lời nói: Giữa hai vợ chồng ai là người nói nhiều hơn thì lời nói của người đó càng không có trọng lượng.
Về sự tổn thương: Bên nào bỏ ra công sức nhiều hơn sẽ càng bị tổn thương nhiều hơn khi chia tay.
Về sự than phiền: Người thường xuyên than phiền, phàn nàn là vợ, ngược lại chồng thường xuyên bị than phiền.
Về làm việc nhà: Trong mắt chồng, trong nhà chẳng có việc gì để làm, ngược lại vợ lại luôn thấy ở nhà lúc nào cũng làm không hết việc.
Về ăn mặc: Đàn ông chỉ có những bộ quần áo mặc vừa người chứ không có quần áo hợp thời trang, phụ nữ chỉ có những bộ quần áo hợp thời trang chứ không vừa người.
Về rửa bát: Vợ rửa thì bát dễ sạch, chồng rửa thì bát dễ vỡ.
Về sự tán gẫu: Vợ càng tán gẫu càng hăng, càng có sức sống; chồng càng tán càng ít lời.
Về việc ra khỏi nhà: Vợ là người vội vã ra khỏi nhà nhất cũng là người thường ra khỏi nhà sau cùng.
Định luật về nhà: Vợ vừa ra khỏi nhà đã muốn trở về nhà, chồng hễ ra khỏi nhà là không muốn về nhà; một khi vợ không muốn về nhà, chồng sẽ vội vã về nhà; một khi chồng không muốn về nhà thì sớm muộn vợ cũng đi khỏi nhà.
Về sự tranh cãi: Bên nào gây sự cãi nhau vô cớ thì tranh cãi càng dữ.
Về sự trêu chọc: Vợ chồng yêu nhau thì sự trêu chọc sẽ trở thành sự hài hước; ngược lại sẽ trở thành một cuộc chiến.

Đó chính là sự bù trừ để hôn nhân ngọt ngào và thi vị hơn…
Blog EntryJun 8, '10 12:06 PM
for everyone
Không phải lúc nào người đàn ông của bạn cũng hoàn hảo khi "yêu", đôi khi các "chiêu thức" quen thuộc, hành động vội vàng hoặc lơ đãng của chàng sẽ khiến bạn cảm thấy hụt hẫng.

Cosmopolitant đã liệt kê ra những khiếm khuyết của chàng và lời khuyên "chữa trị".

Hành động có thể dự đoán trước

Khi bạn và chàng đã gắn kết trong một thời gian khá dài, thật dễ dàng mắc phải “lối mòn” với các tư thế "yêu". Vì vậy, đây là thời điểm tốt để bạn đưa chàng tới "con đường mới". Tránh những cú va chạm đột ngột và hãy dẫn dắt chàng từ các tư thế cổ điển tới những bất ngờ tiếp theo.

Kỹ thuật tồi



Cuộc yêu sẽ nhàm chán, đơn điệu nếu chàng không làm mới trong chuyện phòng the. Ảnh minh họa

Hành động vuốt ve và mớn trớn không đúng chỗ của chàng khiến bạn bắt đầu khó chịu. Đừng tỏ ra cáu giận hay gắt gỏng, như vậy chỉ khiến chàng bực mình, mất hứng. Dùng câu nói ngụ ý để chàng biết hành động của mình là đúng hay sai, có thể đưa ra lời khen ngợi hay chê trách khéo léo và chậm rãi hướng chàng tới những vùng bạn hưng phấn.

Thiếu kiểm soát

Tính kiểm soát của đàn ông và phụ nữ rất khác nhau. Trong khi các chàng nhanh chóng muốn lên "đỉnh" thì chị em phụ nữ lại thích mọi việc diễn ra từ tốn. Hãy làm chủ tốc độ bằng cách chọn lựa vị trí để kìm hãm chàng và điều khiển "cuộc chơi" theo ý của bạn.

Xuất tinh sớm

Có rất nhiều nguyên nhân xung quanh việc chàng " vội vàng" xuất tinh. Đôi lúc, do trạng thái tâm lý lo lắng hoặc bị kích thích quá mức. Bạn có thể thử khiêu khích với những cử chỉ vuốt ve nhẹ nhàng, từ tốn và lôi kéo cảm giác của chàng ngay cả khi đã lên tới đỉnh. Nếu làm mọi cách vẫn không thể ngăn chặn chàng "bay" quá nhanh, nên khéo léo khuyên chàng tới gặp bác sĩ bởi đàn ông thường rất nhạy cảm với vấn đề này.

Coi chuyện ân ái là điều đương nhiên

Khi chàng bắt đầu coi sex như hoạt động thường nhật, tới lúc cần phải "hâm nóng" lại. Đầu tiên, bạn hỏi chàng cảm nhận như thế nào về đời sống tình dục, những điều diễn ra trong cuộc sống có ảnh hưởng tới đời sống chăn gối hay mối quan hệ của hai bạn không... Tiếp theo, thử thay đổi quang cảnh, không gian và thời gian diễn ra các "cuộc yêu", giữ hôn nhân của hai bạn luôn ngọt ngào như tuần trăng mật.

Quá hăng say

Hăng say là một điều tốt nhưng nếu chàng "quá" hăng say và quên mất cảm giác của bạn, điều đó thực sự rất tệ. Hãy kiên quyết nói với chàng, bạn thích "cuộc dạo chơi" diễn ra thật từ tốn và muốn cảm giác được vuốt ve, nuông chiều.

Bất lực

Cũng giống như xuất tinh sớm thì bất lực là một vấn đề nhạy cảm và khá nan giải của phái mạnh. Khi không thể kéo cảm giác của chàng quay về, cách tốt nhất bạn có thể giúp là cùng chàng tới gặp chuyên gia để kịp thời chữa trị.

(Theo Ngoisao)

_______________

Theo báo lề phải thế nào cũng câu được PV.

Blog EntryJun 4, '10 11:02 PM
for everyone
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng trung du yên bình. Gia đình tôi cũng không khá giả gì. Bố tôi đã nghỉ hưu non vì mất sức, ngày ngày còm cõi thùng bánh mỳ bán dạo. Mẹ tôi chạy chợ bán rau. Bố mẹ đã rất vất vả để nuôi tôi và hai đứa em ăn học.

Ngày đi học, tối đi dạy gia sư, tôi muốn giảm bớt phần nào gánh nặng cho bố mẹ. Nhưng rồi cuộc sống của tôi đã thay đổi kể từ khi tôi gặp anh… Một sinh viên mới ra trường thất nghiệp trọ gần chỗ tôi ở. Thỉnh thoảng nói chuyện với anh tôi thấy anh là người tốt bụng, hóm hỉnh và đặc biệt rất thông minh. Rồi tình yêu giữa chúng tôi cũng đến.

Bố mẹ gom góp tiền lấy lại chiếc xe máy cũ của chị họ cho tôi để tiện đi lại. Ngày ngày, anh chở tôi đi học rồi đi tìm việc, tối lại đón tôi về nhà trọ.

Anh vẫn chưa kiếm được viêc làm. Nhiều khi thấy anh mệt mỏi, chán nản, tôi không thể cầm lòng mình. Thương anh, và cũng thương cho chúng tôi – những sinh viên nghèo tỉnh lẻ khốn khó chốn đô thành này. Chỉ biết động viên anh cố gắng kiên trì hơn nữa, tôi cũng không giúp gì được cho anh. Một đêm khuya, anh xuất hiện trước cửa phòng tôi với khuôn mặt hốc hác, ánh mắt mệt mỏi. Gia đình anh xảy ra chuyện, mẹ anh đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh. Anh cần phải gửi tiền về nhà gấp. Không chần chừ, tôi bán đi chiếc xe máy bố mẹ mới lấy cho tôi và chạy vạy bạn bè thêm được ít tiền giúp anh. Anh ngần ngừ không nhận, nhưng tôi nhất quyết bắt anh cầm số tiền đó.

Một tuần không gặp anh, cũng không thấy anh đến thăm, điện thoại cũng không liên lạc được. Tôi tự nhủ, chắc anh về nhà bận nhiều việc. Nhưng nỗi nhớ cứ lớn dần trong tôi.  Tôi hoang mang, lo lắng, lo rằng anh đã gặp chuyện gì chẳng lành. Đem chuyện tâm sự với đứa bạn thân, tôi bị nó mắng té tát vào mặt: “ Sao mày ngốc thế, khéo nó cầm tiền chạy mất rồi”. Không! Anh không phải là người như vậy, dù thế nào, tôi vẫn tin rằng anh sẽ quay lại tìm tôi.

Hai tuần sau, anh xuất hiện, vẫn với khuân mặt bơ phờ. Tôi mừng quýnh, ôm chầm lấy anh mà khóc, bù lấp những nỗi nhớ đã qua. Tôi trách móc anh đã không liên lạc gì. Trầm ngâm, anh kể rằng anh đã về nhà thăm bố mẹ. Mẹ anh bệnh rất nặng và bị thiếu máu, anh cùng nhóm máu với mẹ. Nhưng trong lúc xét nghiệm máu, anh đã được thông báo mình mắc một căn bệnh nan y, bệnh đó cần rất nhiều tiền để chữa trị. Tôi quyết tâm kiếm tiền giúp anh chữa bệnh. Tăng số buổi dậy, ngày nào cũng vậy, ngày đi học, tối lại gia sư 2 ca.

Lên lớp, đứa bạn thân kéo tôi ra một góc mà mắng mỏ: “ Mày là con ngốc, mày bị lừa rồi biết không? Hôm qua tao thấy hắn ăn mặc sành điệu lắm, đi cùng một bà già cũng sành điệu lắm, có khi hắn làm trai bao cũng nên”. Tôi không tin đó là sự thật.

Anh dẫn tôi đến một quán cà phê nhỏ. Đây là lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò ở một nơi như vậy, tôi tấp tểnh vui sướng, mong chờ một điều lãng mạn từ anh. Nhưng hoàn toàn trái ngược với những suy nghĩ của tôi. Anh trầm ngâm đưa tôi tờ giấy xét nghiệm: Anh bị vô sinh. Anh hỏi tôi có dám yêu anh nữa không, khi mà anh không có đủ khả năng đem lại cho tôi một cuộc sống hạnh phúc. Tôi không khóc, anh và tôi im lặng ngồi bên nhau. Tại sao cuộc đời lại bất công với anh, với tôi như thế? Tôi yêu anh bằng cả trái tim mình, nhưng tại sao anh luôn phải hứng chịu những nỗi đau quá lớn như vậy? Tôi chấp nhận yêu anh. Với tôi, chỉ cần có anh là đủ.

Sau một thời gian không thèm nhìn mặt, đứa bạn thân bỗng dưng xuất hiện trước cửa phòng tôi. Nó ôm tôi mà khóc “Tại sao mày lại ngốc thế chứ? Tại sao mày vẫn yêu hắn khi hắn chẳng có gì, thậm chí khả năng làm cha cũng không?”. Tôi sững người, chuyện này chỉ có anh và tôi biết, tại sao nó lại biết được? Vẫn sụt sịt, nó kể “ Hắn đến gặp tao và kể mọi chuyện, hắn cũng lạ thật, sao lại kể cả chuyện đó với tao, mày chia tay đi, tao cũng kể với bố mẹ mày rồi”. Tôi chết lặng, nếu bố mẹ tôi biết chuyện này, nhất định sẽ không chấp nhận chuyện tôi yêu anh. Tôi khóc, tôi ôm nó mà nức nở, khóc cho anh, khóc cho chúng tôi.

Bố gọi điện xuống khuyên can tôi. Bố tức giận quát mắng cả trong điện thoại, mẹ khóc và xin tôi hãy suy nghĩ  kỹ và chia tay đi. Tôi chỉ biết im lặng, biết nói gì khi tôi đã quyết định sẽ yêu anh, dù anh có khả năng làm cha hay không? Biết không khuyên can được tôi, bố mẹ dùng biện pháp mạnh - cắt viện trợ. Tôi vẫn lao vào dạy thêm, tích cóp dành dụm tiền giúp anh chữa bệnh. Thời gian chúng tôi gặp nhau cũng thưa dần, một tháng chỉ gặp một, hai lần khi anh đến gặp tôi lấy tiền mua thuốc. Càng ít gặp anh, tôi càng nhớ anh nhiều hơn, càng yêu anh nhiều hơn. Bạn bè vẫn bảo tôi ngốc, bảo tôi bị lừa mà vẫn ngu ngơ không nhận ra. Mặc kệ tất cả, tôi vẫn âm thầm sống như thế với tình yêu anh mãnh liệt.

Ba tháng, từ ngày bố mẹ cắt viện trợ, tôi cũng gan lì không chịu về nhà. Ba tháng, bạn bè cũng bớt đi những lời bàn tán, khuyên can. Chúng cũng chán khuyên can một đứa cứng đầu như tôi. Càng ngày, anh càng ít nói. Những khi ở bên anh, tôi cố gắng biến mình thành con vẹt nói liên hồi, chỉ mong sao anh được vui vẻ. Rồi một ngày mưa lạnh, anh đến gặp tôi. Anh đã khóc. Anh đã kể cho tôi nghe về căn bệnh nan y mà anh đã nói với tôi. Thực ra, anh bị ung thư. Hôm nay anh đã đi kiểm tra lại, bác sĩ nói anh không còn nhiều thời gian nữa. Tôi ôm anh vào lòng như một đứa trẻ. Tôi chết lặng, những giọt nước mắt cứ thế tuôn trào. Tôi không thể để mất anh, không thể sống mà thiếu anh. Anh muốn chia tay, anh không muốn tôi khổ vì anh. Không! Tôi sẽ không bao giờ để anh một mình lúc anh cần tôi nhất. Tôi nhất quyết không đồng ý. Nếu anh nhất định chia tay, tôi sẽ chết cho anh xem. Anh im lặng, tôi biết anh cũng không muốn rời xa tôi!

Một tuần sau, anh đến tìm tôi. Anh say. Ôm tôi vào lòng. Anh khóc “ Anh là một kẻ xấu xa, ích kỷ, anh chẳng có gì, ngay cả đến cái tối thiểu cũng không có. Vậy mà anh luôn đòi hỏi em phải vì anh. Anh biết em đã chịu khổ rất nhiều. Dù anh không còn nhiều thời gian nhưng anh vẫn muốn có một đám cưới với em”. Không cần suy nghĩ, tôi gật đầu ngay.

Tôi quyết định về quê để xin lỗi bố mẹ và xin phép được tổ chức đám cưới. Bố mẹ tôi tuyên bố không chấp nhận chuyện này và “ không có cưới xin gì hết”. Bố đuổi tôi ra khỏi nhà, mẹ chỉ biết khóc, xin tôi nghĩ lại, hai đứa em ngơ ngác nhìn bố đuổi tôi đi. Tôi bắt xe lên trường ngay ngày hôm đó. Tôi sẽ tổ chức một đám cưới nhỏ trên này. Tôi muốn ở bên cạnh anh trong những ngày còn lại của đời anh. Nhận được tin, bạn bè ai cũng nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Đứa bạn thân tuyên bố sẽ không đến dự đám cưới của tôi.

Anh muốn đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh.  Từ ngày yêu nhau, đây là lần đầu tiên tôi về nhà anh. Tôi dự kiến chúng tôi sẽ đi tàu về quê, nhưng anh nhất quyết chúng tôi sẽ đi bằng taxi. Tôi ngơ ngác nhìn anh, chỉ cười hiền anh nói “ Chỉ lần này thôi mà!”. Anh nhẹ nhàng bịt mắt và dẫn tôi vào nhà. Trái ngược với những gì tôi đã hình dung. Hiện ra trước mắt tôi không phải là một căn nhà bốn gian nhỏ bé như anh miêu tả, đó là một tòa biệt thự rộng lớn, đồ đạc đắt tiền. Ngoài ga ra có ba chiếc ô tô sang trọng... Bố mẹ anh ra đón chúng tôi. Mẹ anh hiền từ đến choàng vai tôi một cách thân mật. Bố anh cười tươi mời tôi vào nhà. Cả hai đều nói rằng rất quý trọng tôi vì anh đã kể cho họ nghe nhiều. Thế là thế nào? Tôi choáng váng nhưng cố giữ bình tĩnh.

Chắc chắn tôi không mơ, đây là hiện thực. Tôi ở lại dùng bữa trưa cùng gia đình anh. Thì ra anh là một công tử chính cống. Thì ra, bấy lâu nay tôi như một con ngốc, cứ tin vào những điều anh nói. Anh nghèo, anh bị bệnh…tất cả đều là anh dối tôi. Tổn thương. Lòng tự trọng không cho phép tôi tiếp tục ngồi trong căn nhà này.. Tôi xin phép ra về. Anh chạy theo tôi và thanh minh “ Anh biết em đang rất giận anh. Anh xin lỗi vì đã dối em. Từng có rất nhiều cô gái yêu anh chỉ vì tiền của cha mẹ anh. Anh tìm mãi không thấy tình yêu thật đâu cả.  Anh xin lỗi vì đã thử thách tình yêu của em. Nhưng anh yêu em, yêu em.”. Im lặng. Tôi bắt xe ôm về nhà trọ, mặc anh đứng đó với chiếc ô tô sang trọng kia.

Tôi nghỉ học, nghỉ dạy thêm. Một mình âm thầm đóng cửa. Tôi thấy mình thật ngu ngốc, thật quá đỗi ngu ngốc…Có tiếng gõ cửa. Bố mẹ anh đến tìm tôi. Hai bác đã kể tất cả mọi chuyện, vì anh không tin vào một cô gái nào đó yêu mình lại không vì tiền nên mới giả nghèo khổ để tìm kiếm tình yêu đính thực như vậy.  Mẹ anh ôm lấy tôi, khóc và nói rằng bà rất hạnh phúc và tự hào nếu được làm mẹ chồng của tôi. Tôi không thể cất lên lời. Tình yêu và cảm xúc của tôi bị tổn thương ghê gớm. Hôm sau, anh lại đến tìm tôi, trông anh bơ phờ, mệt mỏi, có lẽ đêm qua anh cũng không ngủ. Tôi quyết định rời xa anh. Tôi nghĩ trong tình yêu không nên thử thách mà chỉ nên  say đắm thôi. Anh làm lu mờ trái tim tôi rồi. Tôi quyết định chia tay dù anh có thanh minh bất kỳ một điều gì.

Tôi chuyển nhà trọ nhưng anh nhanh chóng tìm ra. Lúc này anh đã kể lể hết với các bạn tôi và xin họ giúp anh van xin tình yêu của tôi. Lũ bạn thấy anh là công tử chính hiệu lại đổ xô vào khuyên can, mắng mỏ, đòi hỏi tôi phải nối lại tình yêu với anh ngay lập tức. Nhưng lòng tôi đã đóng kín. Tôi nhất định từ chối anh.Sau đó ít lâu tôi không gặp lại anh nữa.

Hai năm sau tôi ra trường và đi làm ở một công ty lớn, điều kiện lương thưởng rất tốt. Đó là công việc nhiều người mơ không được. Mẹ anh lên thành phố tìm tôi. Bà tâm sự trong hai năm vừa rồi anh buồn rầu, giảm cân, không còn vui tươi như trước nữa. Gần một năm trước anh mắc bệnh trầm cảm, chỉ đóng cửa ở nhà không đi  đâu hết. Một vài tháng nay có dấu hiệu nói lảm nhảm. Trời ơi, tim tôi thót lại đau đớn. Tôi đang làm gì thế này. Tôi đang giết chết tình yêu duy nhất trong đời mình. Tôi khóc tự nhiên và lập tức bỏ dở luôn một công việc quan trọng của công ty. Việc đó tôi chịu trách nhiệm và nếu bỏ  nguy cơ tôi mất việc là rất cao.

Tôi nhào về thăm anh. Tình yêu của tôi tiều tụy và ngơ ngác đúng như lời người mẹ tả. Anh ôm lấy tôi vui sướng như một đứa trẻ. Tình yêu của chúng tôi vẫn còn sâu đậm lắm. Cả tôi và anh đều biết thế. Thế nhưng vẫn có một điều gì đó  ngăn cản tôi quay lại với anh. Tôi đang do dự không biết nên thế nào?


Theo Đang yêu số 3/1/2010
Blog EntryJun 4, '10 7:45 PM
for everyone
Em, kẻ vẫn cho rằng chỉ có những người điên, quá yếu đuối mới có thể tự tử. Em, kẻ vẫn luôn tự hỏi tại sao người ta có thể tự tử và chết được. Họ nghĩ gì? Họ điên à? Nhất là những người tự tử vì tình. Em vẫn luôn tự hỏi, tại sao họ có thể làm vậy?  Do bế tắc chăng? Mệt mỏi chăng? Một người sau một đêm trắng tay chăng? Hay phút quẫn bách mà họ làm liều? Tại sao ta có thể chết, bỏ lại những người xung quanh ta, bố mẹ ta, người thân của ta. Đau khổ đến cùng cực?
Đúng, ai đó đã nói chết là hết, là sự giải thoát của mệt mỏi. Ta chết đi, ta không còn cảm giác đau nữa. Ta bỏ lại người thân của ta, người yêu của ta một nỗi đau không thể nào xóa nhòa.
Em, kẻ đã từng nghĩ như vậy. Thế mà ngày hôm nay, ngồi đây, em vẫn nghĩ được thế. Nhưng... Phải chăng chết là được giải thoát? Có thoát khỏi cái kiểu sống không bằng chết này không? Có thoát khỏi cái cảm giác đau đớn này không? Em thật sự đau, thật sự điên...Cần một cái gì đó, một cái gì đó giúp em thoát khỏi cái cảm giác này. Và anh, kẻ tàn nhẫn, vẫn bình thản, trước nỗi đau cùng quẫn của em.
Ai đã từng nói, bỏ qua đi, quên quá khứ đi, quên anh đi, như anh chưa bao giờ xuất hiện trong đời em. Đúng là phải quên, nhưng làm thế nào để quên đây? Chẳng nhẽ em lại tìm đến cái chết?
Em, đã từng nghĩ, mệt mỏi quá, lên một tòa nhà thật cao nhé, rồi nhảy xuống. Tận hưởng cái cảm giác bay, và chỉ vài giây thôi... Mãi mãi là sự than thản, là sự bình yên mà em đang tìm kiếm. Nếu vậy anh có đau không anh?
Em, đã từng nghĩ, đau khổ quá, lên cầu Chương Dương nhé, rồi nhảy xuống. Cái gió lạnh táp vào mặt, cái cảm giá phiêu lãng như đang đứng ở bờ biển, mênh mông và bát ngát. Chỉ vài phút thôi, em sẽ quên hết, em sẽ không phải dằn vặt vì ngày mai mình sẽ sống như thế nào. Nếu vậy anh có xót xa, có chạnh lòng về em không?
Em, đã từng nghĩ, bế tắc quá, em cần một lối thoát, sức chịu đựng của em hết rồi. Một giấc ngủ và không bao giờ thức dậy nhé. Trong cái ảo ảnh đó, sẽ là anh, là em, là ký ức, là hạnh phúc...Và chập chờn đôi mắt đau thương của bố, của mẹ, của bà... Em lại khóc... Nhưng không phải khóc vì anh đâu. Khóc cho bố mẹ, cho những người yêu quý em. Khóc vì một đứa ngốc nghếch như em giờ đang ngồi nghĩ xem mình chết như thế nào. Nếu vậy anh có ân hận vì những gì anh nói với em không?
Một cái chết khác nhé, một cái chết mà nếu nó có là hiện tại. Em sẽ chẳng ngần ngại mà đồng ý với tử thần. Một chiếc xe tải, lao nhanh trên con đường nhé. Anh đứng đó, và em, đẩy anh ra nhé, thế thân mình vào đó nhé. Giữa cái ranh giới sinh tử, giữa sống và chết, em có đủ can đảm lao ra vì anh không? Em biết, mình làm được. Không phải cái lý thuyết rằng em sẽ chết vì anh, anh sẽ chết vì em... Nhưng đúng là vậy đấy anh ạ.
Một cái chết nhé, một cái gì đó quá đau thương nhé. Một cái gì đó làm tổn thương anh mãi mãi, làm anh không bao giờ quên được em nhé. Nếu vậy anh có yêu em nữa không anh? Có để cho tình yêu trở lại như ngày đầu tiên không anh? Khi tình yêu trở về, em sẽ là nấm mồ xanh, anh là chàng trai đó nhé? Chàng trai cầm bó hoa baby trắng, đôi mắt lặng ngắm nhìn xa xăm. Thế có phải là đau khổ không? Thế là anh bù đắp cho em tất cả đau khổ em đang phải chịu đựng nhé? Thế là trả hết đau thương cho anh đấy. Và thế là ta vẫn mất nhau....
Nếu như chiếc xe tải đó không giết được em, nếu như là em sẽ thức dậy? Anh òa khóc và nhận ra rằng, anh vẫn yêu em nhiều lắm? Anh chỉ nhất thời, chỉ là sai lầm nhất thời thôi? Về với anh em nhé? Về bên nhau và ta hạnh phúc. Xin lỗi... Em không cần một tình thương. Cái giá đó có đắt quá không anh? Để có được người mình yêu? Em cho nó là không đắt, nhưng đó không phải yêu thương. Và thế là ta vẫn mất nhau...
Ngày hôm nay, khi mọi chuyện đã đi quá xa, khi mọi thứ chẳng thể trở lại như phút ban đầu. Em ghét cái mệnh đề "nếu"..., em ghét cái từ "nếu như", "giá như", "ước gì"... Phảng phất sự cô đơn, buồn tủi. Phảng phất, trong gió tiếng cô gái khóc... Phảng phất, hình người con gái lặng nhìn xa xăm mỗi chiều hoàng hôn.
Có làm sao không khi chẳng thể thay đổi quá khứ. Và nếu có thay đổi được, thì ngoài kia, hàng nghìn kẻ muốn thay đổi hơn em...  Và cuộc sống là một bi kịch sao?
Thời gian, sẽ xóa nhòa mọi nỗi đau. Thời gian, sẽ giúp em trở lại cuộc sống bình thường như trước đây em chưa từng quen anh. Người ta đến, và đi trong cuộc đời khi nhận ra họ không dành cho nhau. Rồi cũng có một ngày, em không còn đủ thời gian, ngồi viết những dòng này nữa. Rồi cũng có một ngày, em quên nó đi vì cuộc sống quá hối hả. Sẽ viết ít đi, sẽ nhớ ít đi, sẽ đau ít đi... Và rồi cũng quên.
Em là gió, thoảng qua anh, nhẹ nhàng, lành lạnh nhưng buồn hiu hắt!
Nếu ngày mai em chết, anh có buồn không?
Blog EntryJun 4, '10 12:46 PM
for everyone
  PN - Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) đã chính thức công nhận tình yêu có khi cũng là một căn bệnh và trở thành thứ bệnh dai dẳng.
Mỗi người bị “nhiễm” theo những cách khác nhau và tác động của nó đối với từng cá nhân cũng không giống nhau. Nó có thể làm tăng hoặc giảm sức khỏe, tùy theo tư chất của từng người. Có những tình yêu mà người trong cuộc vì mù quáng không nhận ra như yêu ngộ nhận, yêu ghen tuông, yêu nghi ngờ, yêu tính toán, yêu nhục dục…

Ảnh: Internet
Yêu kiểu… Tào Tháo
Thanh là một cô gái đa cảm, sống nương nhờ anh chị ruột. Do mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên khi gặp gỡ và tìm hiểu Hùng, thấy anh có tính cách mạnh mẽ, biết lo toan và sống hoàn toàn tự lập, cô quyết định kết hôn. Thế nhưng, Thanh không ngờ, ngay sau ngày cưới  cô không còn được phép có một mối quan hệ nào hết. Thanh sống như bị cầm tù. Đến cơ quan làm việc, thỉnh thoảng chồng cô gọi điện kiểm tra. Nếu không gặp thì chiều về sẽ bị tra hỏi. Ngày Thanh được nghỉ ở nhà, Hùng đi làm thỉnh thoảng gọi điện về, nếu không gặp thì cô phải giải trình được tại sao không nghe máy, nếu không sẽ không thể yên ổn.
Chiếc điện thoại bàn vô tội cũng gây cho Thanh không ít sóng gió. Thỉnh thoảng ai đó gọi nhầm thì bị chồng chửi đổng: “Thằng nào gọi đến đây, chắc không gặp được người cần gặp nên không lên tiếng”. Hùng bắt vợ phải truy tìm "thằng nào"  đã gọi điện đến.
Dạng tình yêu này luôn khao khát tình yêu, nhưng không vượt được sự e ngại và sợ hãi của mình, họ không tin ai nên luôn muốn giám sát người khác. Họ sống cô đơn, nhưng đau khổ vì cô đơn. Nếu bạn lỡ yêu người này, rất khó có thể làm họ bớt đa nghi, và dùng tình yêu của bạn để trấn an họ, đem lại hạnh phúc cho họ.
Yêu chính mình
An và Bảo gặp nhau tại một buổi văn nghệ liên hoan tất niên. Hai người mới gặp đã có cảm tình với nhau ngay. Bảo hào hoa, làm việc dễ dàng với tất cả mọi người, từ ban nhạc cho đến các ca sĩ với vẻ  điềm tĩnh và quyết đoán chính xác khiến chương trình văn nghệ thông suốt trong bầu không khí vui vẻ và hợp tác của tất cả mọi người. An xinh tươi và thùy mị, lại tình cờ hát bài hát mà Bảo vốn rất yêu thích. Mối tình bắt đầu khi anh mời cô về nhà và sau đó hai người hò hẹn, gặp gỡ để tìm hiểu nhau. 
Khi hai người đã gần nhau hơn, An bắt đầu thấy những sinh hoạt cộng đồng của Bảo làm mất thì giờ, nhất là qua những sinh hoạt này mà có nhiều cô gái khác cũng có cảm tình và muốn tiến đến với anh. Cô cảm thấy ghen tức và không muốn anh tham gia những sinh hoạt này nữa. Cô bắt đầu cằn nhằn và tỏ ý không vui, đôi khi còn ra mặt phản đối. Bảo cũng cảm thấy An cản trở những ý thích và tự do của anh, và bắt đầu khó chịu khi cô khóc lóc hay hờn dỗi. Cứ thế những cuộc cãi vã, giận hờn xuất hiện ngày mỗi nhiều và sau một thời gian căng thẳng, hai người đã chia tay vì không thể chấp nhận nhau.
Đây là một loại rối loạn nhân cách... phiền hà nhất. Bề ngoài, họ làm cho bạn tưởng là họ có thể chết vì bạn, chết vì tình, nhưng tất cả những sự nồng nàn ấy không xuất phát từ sự chân thành quan tâm đến hạnh phúc của bạn. Ðúng như tên gọi, người này không biết yêu ai khác. Họ chỉ yêu chính họ mà thôi.
Yêu kiểu... sở khanh
Chị Uyên tìm đến tổng đài tư vấn tâm lý 1080 kể: “Tôi chỉ xem anh là bạn. Anh đã tâm sự với tôi việc người yêu đi lấy chồng mà không lời từ biệt. Tôi cảm thấy mình nên làm một điều gì đó để anh vơi đi phần nào nỗi buồn của anh. Tôi luôn cố lắng nghe anh giãi bày và lấy hết tấm lòng của một người bạn để chia sẻ với anh, nhưng tôi không ngờ rằng anh đã dùng những thủ đoạn tinh vi, gian xảo để lấy đi tiền bạc, tài sản của tôi. Tôi thật sự hụt hẫng, đau khổ, tại sao anh lại làm vậy trong khi tôi muốn tốt cho anh? Anh không hề quan tâm tôi dù một tin nhắn hay một cuộc điện thoại ngắn. Tại sao là một người tốt mà phải chịu nhiều đau đớn như vậy...?”.
Dưới góc độ tâm lý học, đây là dạng tình yêu chống đối nhân cách xã hội. Nhóm người này có "máu gian", rất lão luyện trong "nghề" lừa tình và tiền. Ðiều nguy hiểm là dạng người này rất duyên dáng và khả ái, họ nói chuyện rất hay, rất êm tai. Họ đón ý rất tài tình, biết cách săn sóc và quan tâm, cho nên thời gian đầu rất dễ lầm lẫn với tình yêu chân thật. Khi bị mất cả tình lẫn tiền mới nhận ra thì đã muộn. Muốn nhận diện người này tương đối khó, thường phải dựa vào sự điều tra, tìm hiểu quá khứ và "thành tích" qua những nạn nhân cũ của họ.
Thạc sĩ tâm lý Kiều Thanh Hà
Blog EntryMay 23, '10 6:36 PM
for everyone


(VTC News) -
Đôi khi người nữ cảm thấy phiền toái khi có những nụ hôn "ẩm ướt". Tuy nhiên, có những giải thích sinh học về những lợi ích cho cuộc yêu sau nụ hôn này. Và nam giới thích hôn theo cách riêng của họ!


Một số nghiên cứu về nụ hôn cho biết hôn gây ra sự giải phóng hormon axytocin (loại hormon ảnh hưởng đến nữ giới trong tình dục) và cortisone (một loại hormon chữa viêm và dị ứng có ở cả nam và nữ giới) tạo ra cảm giác gần gũi và sảng khoái. Giờ đây các nhà khoa học bắt đầu cân nhắc khả năng nước bọt tiết ra từ nụ hôn có thể khiến cho các cặp đôi nhanh chóng muốn trút bỏ xiêm y và tiến đến chuyện yêu.

Rõ ràng vậy, testosteron (hormon nam) là thủ phạm trong vấn đề này.

Helen Fisher, nhà nhân loại học trường đại học tổng hợp Rutgers, Hoa Kỳ cho biết testoteron trong nước bọt là nguyên nhân khiến đàn ông thích hôn môi bạn tình với tình trạng làm ẩm ướt toàn bộ. Họ không hề ý thức được rằng họ đang chuyển testoteron sang bạn tình mà sau đó có chức năng kích thích hứng thù tình dục cho đối tác.


Hôn ẩm ướt đôi khi làm nàng thấy phiền toái

Bạn cũng cần phải thận trọng nếu anh ấy bắt đầu tấn công bạn với wet kisses (hôn ướt) kiểu này bởi bạn chắc chắn sẽ khó từ chối vòng tay cứng rắn của anh ấy khi anh ấy đã… muốn. Và ngôn ngữ cơ thể của bạn ngay lập tức bật xi nhan với anh ấy chứng tỏ rằng bạn đang muốn đi vào cuộc yêu. Do đó, Fisher cho biết theo, thông qua nụ hôn, người đàn ông có thể đánh giá được người phụ nữ có đủ “nóng bỏng” ở trên giường hay không.

Thế nhưng cũng có người phụ nữ thậm chí không chịu được kiểu hôn này. Kiểu hôn kèm theo nhiều nước bọt này khả năng lớn sẽ mất hứng thú chăn gối và không muốn tiếp tục quan hệ cho họ. Trong một cuộc thăm dò ý kiến thì Fisher đã thu được kết quả là 60 - 70% phụ nữ nói rằng nụ hôn đầu mà ẩm ướt như vậy có thể se đe doạ mối quan hệ tiếp theo.

Nghiên cứu cũng đưa ra 4 kiểu hôn mà nam giới ưa thích.

1. Hôn môi


Hôn kiểu này thường thì diễn ra khi 2 người cùng nhau trong không gian tình cảm mặn nồng, người nam hôn môi thật sâu dưới hoặc trên môi của bạn tình. Nam giới đặc biệt thích kiểu này bởi nó có thể xui khiến bạn tình có phản ứng nóng bỏng hơn. Kiểu hôn này được liệt vào hàng chính thức để có thể dẫn dắt cuộc yêu. Không chỉ là yêu, mà các trạng thái, tư thế và thử nghiệm cũng sẽ khiến tình cảm của các cặp đôi trở nên mặn nồng. Nhưng điều khá buồn cười là nam giới lại không thích nữ giới hôn lại họ kiểu này. Họ thích chủ động, còn người bạn đời của bạn thì thế nào? Hãy thử hỏi anh ấy nhé!

2. Hôn khi đang yêu

Giữa cuộc yêu, anh ấy tranh thủ hôn bạn những nụ hôn nồng nàn. Điều này không chỉ giúp tạo thêm hứng khởi cho anh ấy mà còn thể hiện sự kết hợp của hoạt động tình dục cổ điển nhất và hoang dã nhất. Nếu bạn cảm thấy dễ chịu khi đón nhận những nụ hôn này, hãy làm cho khoảnh khắc yêu của bạn thêm thú vị.

3. Những âm thanh như gió thoảng

Hôn tạo ra tiếng kêu nhẹ nhàng là thuộc kiểu hôn đơn giản và bình dị nhất và đôi khi không liên quan đến tình dục. Nụ hôn với âm thanh như gió thoảng này có thể đặt lên môi, má, mắt… Đặc biệt họ thích hôn lên cổ, tóc bởi phần cơ thể này thường phảng phất mùi dầu gội, nước hoa… pha lẫn với mùi cơ thể tự nhiên của bạn. Nhưng ngược lại, nam giới lại thích bạn hôn bất kỳ nơi nào trên cơ thể anh ấy với kiểu hôn này. Đơn giản là vậy!

4. Nụ hôn kiểu Pháp

Khi hôn, anh ấy sẽ luồn sâu lưỡi vào miệng bạn. Và nụ hôn này thường thì diễn ra khi không gian thực sự đã rất nóng bỏng. Nam giới thích kiểu hôn này vì nó hoang dã như chính quan hệ tình dục. Khi cả hai bên cùng nhắm mắt, đầu óc thả lỏng, thân thể hoà quyện với nhau, tay nắm tay nhau, đó là khoảnh khắc thích thú nhất đối với anh ấy. Thực tế cho thấy, có một loại đồng cảm và thấu hiểu trực giác trong nụ hôn giữa các cặp đôi tạo ra niềm cảm hứng và không có một từ ngữ nào, thậm chí hành vi tình dục nào diễn tả được.
Blog EntryMay 20, '10 11:46 PM
for everyone
Tình yêu là khi anh online chờ em  available.Tình yêu là khi em online nhưng anh không lên Tình yêu là khi anh hạnh phúc nhìn em cười vui vẻ qua webcamTình yêu là khi em cố không làm anh bị áp lực qua webcamTình yêu là khi 2 đứa nấn ná mãi mới chịu sign out ..
Tình yêu là khi 2 đứa nói Bye nhiều hơn người thường mỗi lần định out Yahoo.Tình yêu là nỗi nhớ, là từng ngày mong chờ...
Và tình yêu là khi ta yêu nhau mà không thể ở bên nhau...

Tình yêu là niềm hy vọng, là sự tin tưởng ... Và tình yêu là khi ta không thể ở bên nhau, nhưng lòng luôn có nhau ...

(sưu tầm)
Blog EntryMay 18, '10 8:03 PM
for everyone
Chuyện của cô gái Trung Quốc hy sinh để cứu người mình yêu trong tai nạn ô tô này như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại.

Tai nạn thương tâm

Những người tận mắt chứng kiến vụ tai nạn kể lại: Tối hôm đó, cô gái và người yêu đang cùng nhau đi song song trên đường thì một chiếc xe tải lao tới. Do không làm chủ được tốc độ, chiếc xe đã lao vào đôi tình nhân. Trong khoảnh khắc đó, cô gái đã nhanh tay đẩy người yêu ra xa còn mình thì bị xe tải chèn qua. Tại hiện trường vẫn còn vệt máu kéo dài và một chiếc giày của cô gái còn sót lại.

Cô gái năm nay 22 tuổi, là sinh viên năm thứ 2 của một trường đại học tại Trường Xuân (Trung Quốc).

Chàng trai ôm giày của người yêu chết lặng

“Không thể như thế được…mới lúc nãy cô ấy vẫn còn đây”, người yêu cô gái không thể tin vào sự thật phũ phàng trước mắt, quỳ sụp trên đường và nước mắt dàn dụa.


Chàng trai ôm chiếc giày của người yêu tại hiện trường.

Khi bạn bè chạy đến đỡ anh dậy, anh vẫn không chịu rời khỏi hiện trường. “Tôi không đi đâu hết, để tôi nhìn cô ấy thêm lúc nữa, để tôi nhìn cô ấy thêm lúc nữa”, chàng trai vừa khóc vừa nói. Anh lết đến bên chiếc giày của người yêu rơi lại trên đường, ôm chặt vào lòng.

Sau đó cả cô gái và chàng trai đều được đưa vào bệnh viện cấp cứu nhưng cô gái đã tắt thở còn chàng trai bị thương nhẹ ở chân. Tài xế gây tại nạn lúc đó bỏ trốn nhưng sau đó cũng đến trình diện công an.


Tài xế nhập viện dưới sự giám sát của công an.

Hành động cứu người yêu của cô gái đã khiến rất nhiều bạn trẻ cảm động và coi đây như là một câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại.

Theo Zing
Blog EntryMay 10, '10 8:00 AM
for everyone
Blog EntryMay 9, '10 3:15 PM
for everyone
Bạn đã bao giờ ấn tượng với một người mà chỉ mới lần đầu nói chuyện qua mạng đã có cảm giác quen nhau từ lâu?'

Bạn đã bao giờ mới chỉ nhìn hình ảnh của người ấy qua mạng một lần mà đã không thể nào quên?

Bạn đã bao giờ nhắn tin qua lại với ai đó lúc đầu chỉ một vài tin nhắn nhưng càng ngày lại cảm thấy mối quan hệ đó thân thiết hơn...
...
Chắc hẳn trong các bạn ai ai cũng biết chat chit, blog... và chứng kiến nhiều đôi nên duyên từ đây.
Có nên tin vào cảm giác ban đầu hay không?

Có nên tin vào tình yêu trên mạng không?

Trong số các bạn đã có ai tìm được tình yêu trên mạng chưa?
...

Mình thì chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi yêu một ai đó chưa từng gặp mặt. Chắc nhiều bạn cũng suy nghĩ giống mình. Vậy mà giờ đây, trong kế hoạch của cuộc đời mình, tự dưng lại nghĩ về chuyện đó. Tại sao ư?

Tình yêu trên net rất đẹp!

Cảm giác biết mình đang yêu và được yêu sẽ làm cho cuộc sống có ý nghĩa và ấm áp, tâm hồn phơi phới rộng mở và cuộc sống luôn tràn ngập niềm vui, hạnh phúc. Đời luôn là chuỗi ngày hồng khi ta có tình yêu, dẫu chỉ là tình yêu trên net.

Tình yêu trên mạng không hẳn đã viển vông

Sau khi chia tay mối tình đầu thơ mộng sau 7 năm yêu nhau, tôi đã trở nên khép kín, hận đời, hận người. Tôi chỉ có chiếc máy tính là người bạn thân thiết nhất. Tình cờ tôi vào website và tôi gặp anh T.Anh, là người Pháp.

Tôi tâm sự cùng các bạn hôm nay về chuyện tình của tôi. Sau khi chia tay mối tình đầu tiên thơ mộng của tôi sau 7 năm yêu nhau, tôi đã trở nên khép kín, sống một cuộc sống cô đơn và không còn lòng tin vào đàn ông nữa. Tôi hận đời. Hận người. Hận cả bản thân tôi vì tôi xuất thân từ một vùng quê...

Tôi không có gì cả ngoại trừ trái tim dành trọn cho anh. Nhưng anh bỏ tôi để đến với người phụ nữ khác hơn tôi về mọi thứ. Chúng tôi đã ly dị sau 7 tháng cưới nhau. Tôi đau khổ và không còn đủ sức để tiếp tục công việc ở công ty nữa. Tôi quyết định kinh doanh với số vốn lận lưng của mình.

Sự đau khổ đã giúp tôi vượt qua những khó khăn của cuộc sống và tôi đã thành công trong công việc. Tất cả những đồng tiền tôi kiếm được, tôi đã giúp gia đình quê nghèo và những ai cần đến sự giúp đỡ của tôi. Tôi đã từ chối tất cả tình cảm của những người đàn ông yêu tôi.

Thời gian trôi qua, tôi sống với những bông hoa và tôi hạnh phúc với những tác phẩm của mình vì cửa hàng hoa tươi của tôi ngày càng được tín nhiệm.




Kết quả của mối tình qua mạng. Ảnh do tác giả cung cấp.

Tôi chỉ có chiếc máy tính là người bạn thân thiết nhất. Tình cờ tôi vào website và tôi gặp anh T.Anh, là người Pháp. Sau 5 tháng chat với nhau, anh muốn qua VN gặp tôi. Đó là điều tôi không bao giờ nghĩ đến nó sẽ xảy ra trên cõi đời này.

Thế mà anh qua VN thật và điều đầu tiên tôi làm là đưa anh về quê bùn lầy, hẻo lánh... mà tôi đã sinh ra. Tôi cứ nghĩ anh đã bị kinh sợ và không bao giờ quay lại VN nữa, nhưng anh quay lại lần nữa và xin hỏi cưới tôi.

Lần này thì tôi bắt đầu suy nghĩ. Tôi có thể làm một người vợ tốt không? Tim của tôi có thể yêu được nữa không? Rồi anh về Pháp, sau đó anh lại qua, rồi lại về Pháp. Cho đến khi anh cưới được tôi thì anh không về Pháp nữa. Anh bỏ mọi thứ ở Pháp để bắt đầu cuộc sống bình thường với tôi ở VN. Cảm ơn web asianeuro đã mang anh đến cho tôi.

Giờ đây tôi 27 tuổi và anh 34 tuổi. Chúng tôi có một cuộc sống bình thường trong cửa hàng hoa tươi của tôi ở quận 2, TP HCM và chúng tôi sắp chào đón baby ra đời. Tôi đã tìm được hạnh phúc cho mình (hạnh phúc đếm từng ngày.

Vì ai biết được ngày mai nếu anh thay đổi) và tôi luôn chia sẻ với những người bạn từng đau khổ như tôi. Họ cũng đang hạnh phúc với nửa kia của mình cách VN nửa vùng trái đất trên Internet.

Trong nghìn sự giả dối qua mạng thì vẫn còn đâu đó những sự thật các bạn à.

Bài viết tham khảo tại VnExpress
(VTC News) - Mới đây, thời báo Thanh niên Trung Quốc đã đăng tải một câu chuyện tình giản dị nhưng cũng hết sức ly kì và lãng mạn. Câu chuyện “người thật, việc thật” được đăng lần đầu trên blog của một cư dân mạng, tuy không gây chấn động như nhiều sự kiện khác nhưng lại lan truyền rất nhanh và được cư dân mạng rất yêu thích, mệnh danh là “chuyện tình Hàng Châu” hay “chuyện tình cờ sửng sốt”. Chuyện tình ấy bắt đầu từ một tai nạn giao thông.

Câu chuyện của 2 người là một chuỗi những chuyện tình cờ trùng hợp và lãng mạn như trong phim Hàn Quốc. Chàng trai tên là Hy, người Hán, đang làm việc ở Hàng Châu. Cô gái tên là Trương Ly Sa, làm việc ở Tô Châu.

 Câu chuyện của họ là câu trả lời cho những ai nghi ngờ về tình yêu trên thế giới ảo.
Tháng 5/2009, chàng thanh niên Hy đến Tô Châu du xuân. Đến một phố nhỏ, anh nhìn thấy đám đông xúm xít, có người lớn tiếng hô: “Xảy ra tai nạn rồi!”, anh vội vàng chen vào đám đông, thấy một cô gái bị xe tông phải đang nằm lăn dưới đất bất tỉnh, mặt sưng vù, chân tay xây xát. Những người đứng xem rất đông, nhưng không ai ra tay giúp đỡ nạn nhân. Không kịp nghĩ ngợi, Hy lập tức gọi taxi đưa cô gái đến bệnh viện.

Cô gái bị hôn mê, được đưa vào phòng cấp cứu, Hy bỏ tiền túi nộp viện phí cho người con gái không quen biết.

Sau khi nghe bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, Hy ghi lại số điện thoại của cô gái rồi rời khỏi bệnh viện.

“Lúc đó cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ là dọc đường thấy chuyện thì giúp, còn lấy số điện thoại để còn hỏi thăm xem tình hình cô ấy hồi phục thế nào”.

Sau khi trở về Hàng Châu, Lý Hy gọi điện cho cô gái hỏi thăm bệnh tình, sau đó, để tiện nói chuyện, hỏi đến địa chỉ QQ (một dãy số tài khoản mạng, tương tự nick chat) của cô gái. Sau khi add nick, mới phát hiện đã có trong danh bạ. Hóa ra, hai người đã là bạn chat với nhau từ lâu mà không biết!

Cô gái bị thương tên là Trương Ly Sa, chính là cô bạn mà Hy quen qua một game online 2 năm trước. Trên thế giới ảo, 2 người thường đùa gọi nhau là “ông xã, bà xã”, cũng thường trò chuyện qua lại, quan hệ khá thân thiết, tuy nhiên chưa biết mặt nhau.

Tháng 10 năm ngoái, ngay khi khỏi bệnh, Ly Sa tìm đến Hàng Châu thăm ân nhân và cũng là bạn chat thân thiết từ lâu. Ra bến xe đón, thoạt nhìn, Hy đã ngẩn ngơ trước một cô gái xinh đẹp, giọng nói dịu dàng dễ thương. Hy lập tức bị “tiếng sét ái tình” với cô bạn lần đầu gặp mặt.

Trương Ly Sa cũng là một gái phóng khoáng, cô bỏ công việc ở Tô Châu để đến “thiên đường tình yêu” Hàng Châu. Đến nay, tình yêu của họ đã qua 6 tháng mặn nồng. Hy hạnh phúc kể về bạn gái: “Cô ấy rất hiểu tôi, biết rất nhiều chuyện, chỉ cần nhìn ánh mắt là đoán được tôi đang nghĩ gì”.

Những ngày nghỉ lễ vừa rồi, Ly Sa đã đến nhà Lý Hy ở Hán để ra mắt cha mẹ anh và bàn chuyện cưới hỏi. Hiện nay, hai người đã quyết định xin nghỉ việc để về quê nhà Hán sống cùng cha mẹ anh, và đang chuẩn bị cho đám cưới.

“Anh ấy là người bạn chat mà tôi đã tin tưởng tâm sự đủ điều, anh là người anh hùng đã cứu mạng tôi, anh ấy cũng lại là người bạn trai yêu thương, che chở cho tôi. Rồi đây, anh ấy sẽ là người chồng chia ngọt sẻ bùi với tôi, là cha của con tôi” - Nói về Mr. Right của mình, Trương Ly Sa không giấu được vẻ âu yếm trong ánh mắt long lanh hạnh phúc.

Một đôi bạn quen trên mạng, yêu nhau qua hoạn nạn và cùng nhau tay trong tay bước vào lễ đường, câu chuyện lãng mạn và đầy những sự trùng hợp thú vị của 2 người đang làm nức lòng các cư dân mạng, và là câu trả lời cho những ai nghi ngờ về tình yêu trên thế giới ảo. Một blogger phấn khích bình luận: “Nếu quả thật có duyên trời, thì hẳn có một người đang chờ bạn ở một phương trời nào đó”.

Đông Linh (theo Sina)
Blog EntryMay 2, '10 12:07 PM
for everyone

Khi toà nhà 5 tầng đổ sập, Sương đang ăn bữa đêm do chồng cô - Thạch mang đến trong ca làm thêm giờ tại tầng 1 văn phòng công ty.

Họ là một đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết và mới cưới được vài tháng. Thạch hơn Sương 8 tuổi, vô cùng yêu thương Sương từ khi quen biết 3 năm về trước. Do hai người không ở cùng 1 thành phố, tuy đã cố gắng song vẫn không được điều động về cùng 1 nơi. Mãi đến nửa năm trước, Thạch xin nghỉ việc và chuyển tới thành phố Sương ở.

Sương phải nộp báo cáo vào sáng mai, nhưng do làm sai 1 số liệu khiến cộng mãi không đúng. Đành phải làm thêm buổi tối, đến 10h30 vẫn chưa tìm được thấy sai sót ở đâu, thế là Thạch bèn đem bữa đêm cho vợ và cùng đối chiếu lại số liệu trong văn bản, vừa nhìn thấy chồng tới văn phòng, tất cả phiền não của Sương lập tức tan biến, Thạch luôn là chỗ dựa cho cô, đối với người ngoài, cô là một phụ nữ rất được việc, song trước Thạch, cô vẫn mãi chỉ là một cô gái nhỏ. Nhìn gương mặt anh tuấn của chồng, tâm trạng giống như bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, vô cùng sáng lán, Thạch vuốt nhẹ vào tóc cô, nói: Em yêu, ăn một chút đi, anh kiểm tra cho. Thế là Sương ngoan ngoãn cầm gói đồ ăn và ngồi đối diện với Thạch, vừa ăn vừa âu yếm nhìn chồng, khuôn mặt anh, tất cả đối với cô mãi mãi nhìn không chán, cô tin rằng, chỉ cần anh ra tay, không có việc gì trên thế giới không có thể giải quyết, quả nhiên, chưa đầy 1 phút, Thạch đã tìm ra lỗi sai, anh bèn mỉm cười định trêu chọc vợ vài câu, song đúng lúc đấy, toà nhà văn phòng đã định dỡ bỏ 1 năm trước đây được miễn cưỡng sử dụng đến nay dường như không thể chịu nổi thêm tải trọng đã đổ sập.

Trong vòng vài giây, 2 người đã bị chôn trong đống đổ nát. Không biết là sau bao lâu, khi mà Sương tỉnh dậy, trước mặt là một màu tối như mực, nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào, người bị 1 tám bê tông rỗng tâm đè lên, song rất may mắn là 1 đầu tấm bê tông này được đỡ bởi 1 tấm bê tông khác, chỉ là đè lên người khiến cô không thể cử động song không khiến cô bị thương, sự hôn mê vừa rồi là do có sự va đập ở đầu, ngoài ra chân cô không biết va đập vào đâu, dường như bị gẫy rồi và dường như máu chảy, nhưng vì bị tấm bê tông đè lên, cô không thể với tới chân của mình, trên vai cũng đau, sờ vào cũng thấy bị chảy máu.

Đột nhiên cô nhớ tới chồng bèn gọi “Thạch ơi! Thạch ơi! Anh đang ở đâu?” Không có tiếng trả lời, cô vô cùng sợ hãi bèn khóc. “Sương, anh ở đây........em làm sao.....làm sao thế? Có..........có .............bị thương không?” giọng Thạch yếu ớt từ bên trên vọng xuống. Cô nhớ lại, trong giây phút khi toà nhà đổ sập, Thạch đã chồm người qua ôm lấy cô, nhưng bây giờ sao lại bị chia cắt thì cô không thể biết được.

“Chồng ơi! Anh ......anh thế nào rồi?!” Sương sợ hãi hỏi khi nghe giọng chồng khác quá so với bình thường.

“Anh không sao, chỉ là không cử động được thôi”. Thạch đột nhiên bình tĩnh như thường, nói: “Em yêu, đừng sợ, anh ở đây, em đừng sợ!” Sương cảm giác Thạch với tay qua chạm vào vai cô, vội vàng cô bèn dùng tay nắm lấy. Thạch nắm tay Sương, có một chút run run song nắm chắc khiến cho cô bớt đi nhiều sợ hãi.

“Cẳng chân em hình như đang chảy máu........” Sương nói tiếp: “1 tấm bê tông đã đè lên đùi em. Chồng ơi, chúng mình phải chết ở đây à?”.

“Làm sao mà chết được? Lát nữa sẽ có người đến cứu chúng ta.” Thạch nắm chặt tay vợ: “Lấy thắt lưng của anh quấn chặt vào chân bị chảy máu, nếu không thì quấn vào đùi, càng chặt càng tốt.” Nói xong bèn rút tay lại, đưa cho vợ dây thắt lưng.

Sương làm theo lời chồng, quấn chặt chân chảy máu nhưng do không đủ sức và không thể cầm máu có hiệu quả. Nếu không có ai đến cứu họ, máu sẽ chảy đến chết sao? Sương sợ hãi nghĩ. Vươn tay nắm chặt lấy tay của Thạch, chỉ có như vậy, cô mới có thể không sợ hãi như vậy. Cô đột nhiên thấy tay Thạch run, không lẽ Thạch cũng đang sợ hãi? Lúc đó, không biết từ đâu có tiếng chuột kêu, Sương hét lên một tiếng. Bình thường cô sợ nhất là chuột, trong tình cảnh hiện nay, nếu chuột trèo lên đầu cô, cũng không có sức kháng cự.

“Vợ ơi, đừng sợ. Có anh ở đây, chuột không dám đến gần đâu, nếu nó đến đây anh sẽ đập chết!” Thạch biết Sương đang sợ gì, cố ý nói một cách nhẹ nhàng: “Ông trời cố ý cho chúng ta cơ hội cùng chung hoạn nạn. Máu đã cầm chưa em?”

“Chưa, vẫn chảy”. Trong lời nói đùa của Thạch, Sương thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Hây, chết thì chết, chỉ cần anh ở bên em, em không sợ!”

Sương nghĩ lại tình cảnh gặp gỡ Thạch 3 năm về trước, khi đó cô đang thực tập năm cuối đại học, làm việc trong một công ty cùng thành phố với Thạch. Một ngày, hai người gặp nhau trong thang máy, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt Thạch, Sương làm ra vẻ nhìn song không để ý. 2 loại đàn ông khiến cô chú ý: 1 là thông minh, 1 là anh tuấn. Với người con trai đang ngẩn ngơ nhìn cô trong thang máy, Sương rõ ràng nhìn thấy trí tuệ trên khuôn mặt anh tuấn của anh. Dường như rất huyền diệu, nhưng tìm hiểu sau này đã chứng minh sự đánh giá đó của cô, Thạch kỳ thực là một người đàn ông cực kỳ thông minh. Chỉ có đứng trước mặt cô, anh mới có bộ dạng ngốc như vậy. Sương cứ nghĩ nghĩ mãi, suýt nữa bật cười thành tiếng.


Có lần, Sương đau bụng quá đi, nằm trên giường sắc mặt trắng bệch. Thạch ngồi bên cô, đau lòng đến nỗi sắc mặt anh còn trắng hơn Sương. Anh cởi áo khoác ngoài, nằm xuống bên cạnh cô rồi ôm chặt cô vào lòng. Hơi ấm của anh cứ từ từ truyền sang cơ thể cô, cô chìm đắm trong vòng tay anh và quên đi cơn đau khó mà chịu nổi. Sức mạnh của tình yêu, ai mà có thể giải thích rõ ràng.

Hai người đều yên lặng và biết rằng ngoài việc chờ đợi ra, họ chả còn cách nào khác. Sương cảm nhận được tay của chồng và tiếp tục nghĩ đễn những chuyện trước đây. Thực ra nói một cách nghiêm túc, cô theo đuổi Thạch. Sau lần gặp gỡ tình cờ đó, đến cuối đời cô cũng không hối hận, song Thạch lại cứ cho rằng anh vất vả mới yêu được cô, anh ngốc ơi, em không cho anh cơ hội thì làm sao mà có được, Sương mỉm cười. Hai người không cùng thành phố, bố mẹ đôi bên cũng không mấy tán thành, song trong lòng họ đều biết, đời này chỉ có nhau thôi. Trong chuyện tình yêu, chỉ có hai người mới hiểu. Trong đống đổ nát không một tiếng động tối đen như mực, Sương đắm chìm trong hồi ức, khẽ khàng nói với chồng: “Thạch ... em yêu anh!” Thạch nắm chặt tay vợ thay cho lời đáp. Sương tiếp tục nghĩ đến những việc cũ trước đây. Cứ vài phút trôi qua Thạch lại nói với Sương, khiến cô không có cảm giác sợ hãi. Nhưng cô rất muốn ngủ, cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ.

“Thạch, em buồn ngủ quá, em ngủ một lát nhé” Sương nhẹ nhàng nói.

“Không được ngủ!!” Thạch quát to. Phản ứng mạnh như vậy khiến Sương giật mình. Thạch nắm chặt tay Sương và nói “nghe anh nói này, em cần điều khiển mình, nhất định không được ngủ! Em đang bị chảy máu, buồn ngủ không phải là do mệt mỏi mà là do mất máu, nếu ngủ thì sẽ không tỉnh lại! Em biết không, không được ngủ đâu đấy. Hãy nói chuyện cùng anh”.

Sương muốn không ngủ, nhưng mắt cứ díp lại và dường như không thể ngăn cản được, rất muốn chìm vào giấc ngủ. Thạch thì không ngừng nói với vợ, nhắc đến tất cả những gì trong quá khứ, cô muốn ngủ quá rồi, muốn Thạch không nói nữa, nhưng dường như sức lực của cô đã cạn, đến nói cũng không ra hơi. Cô nghe một cách gà gật trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Không biết là qua bao lâu, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, cuối cùng thì cũng có người đến cứu rồi! Cô bừng tỉnh nắm chặt lấy tay chồng, nói: “Anh nghe kìa, có người đến rồi! Có người đến rồi!!”. Tay Thạch đã thả lỏng, bên tay cô thảng một tiếng như thở dài. Cuối cùng thì cô cũng ngất đi.

Ngôi nhà đổ vào đêm khuya, không có ai nghĩ là có người bên trong. Đến tận sáng hôm sau, người xây dựng mới đến khảo sát mới nghe những người xung quanh nói rằng tối hôm qua dường như nhìn thấy đèn sáng trong văn phòng nhưng không biết là có người hay không.Sau khi hỏi thăm nhân viên trong cơ quan khu nhà, xác định Sương ở trong đó khi toà nhà đổ sập. Thế là thông báo cho 110, trung tâm cấp cứu bệnh viện và đội xây dựng, tổ chức nhân viên cứu hộ và có lãnh đạo đến hiện trường chỉ huy.

Cứu hộ rất thuận lợi, sau khi đào từng tấm xi măng, từng cây cốt thép, đội cứu hộ phát hiện Thạch trước. Khi đỡ anh lên, thần trí Thạch không được tỉnh táo, anh từ chối nhân viên cứu hộ cứu chữa và không chịu lên xe cứu thương, nằm trên cáng bên đống đổ nát, anh không ngừng thều thào: “Cứu cô ấy..... cứu cô ấy.....”, 1 vị bác sỹ nhiều kinh nghiệm ở hiện trường khi nhìn thấy Thạch đã biết là vô phương cứu chữa, cũng không nhất thiết phải đưa lên xe cứu thương bởi vì chỉ cần một chút lay động là đã ảnh hưởng đến tính mạng rồi. Chỉ biểu thị cho y tá truyền máu cho anh, song máu cũng đã không lưu thông khi đưa ống truyền vào. Khoé miệng của anh cũng không ngừng rỉ máu, đó là phản ứng ngoại thương nghiêm trọng, chắc là do xương cốt cũng bị gẫy nhiều. 1 cánh tay đã gẫy, chỗ gẫy mãu cũng đã ngừng chảy, xương 2 chân đã gậy vụn. Nhìn sắc mặt anh thì thấy không máu dường như đã chảy hết rồi. Có điều khiến vị bác sỹ rất ngạc nhiên là, tổn thương như vậy không thể nào duy trì đến tận bây giờ.

Mắt Thạch đã không còn chớp được nữa nhìn cử động của các nhân viên cứu hộ, Sương rất nhanh cũng được cứu ra trong tình trạng hôn mê, Thạch hướng về phía bác sỹ, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu cứu, song không nói được nên lời. Bác sỹ liền hiểu tại sao anh có thể duy trì đến bây giờ, đưa ánh mắt an ủi, nhanh chóng đi tới bên Sương để làm một số kiểm tra cho cô, sau đó để y tá đưa cô lên xe cứu thương, sau đó đi đến bên Thạch đang với ánh mắt cấp thiết, ngồi xuống và nói: “Cậu yên tâm, cô ấy đã không nguy hiêm tính mạng, cũng không có nội thương nghiêm trọng, máy chảy hơi nhiều một chút, nhưng không việc gì, xe cứu thương có thiết bị truyền máu”.

Vừa nghe bác sỹ nói xong, trong chớp mắt Thạch thả lỏng người, ánh mắt dõi theo xe cáng Sương. Bác sỹ không nỡ nhìn thấy cảnh đó, quay đầu gọi người cáng Sương tới, để cô nằm bên Thạch. Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều tập trung vào đây, một nơi khá rộng mà không ai phát ra tiếng động. Thạch dùng 1 chút sức lực cuối cùng, nhìn Sương đầy âu yếm, nhìn người vợ mà anh yêu tha thiết. Ánh mắt ấy lộ rõ vẻ thương xót, lộ rõ vẻ không muốn rời xa, dường như muốn nhớ hình ảnh của cô vĩnh viễn. Anh cố hết sức muốn giơ cái tay không bị gẫy, song chỉ có thể động đậy ngón tay, bác sỹ rưng rưng nước mắt cầm tay anh đặt lên bên trên bàn tay của cô. Thạch mở miệng, dường như muốn nói gì đó. Một giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt anh, và nước mắt đã khiến cho mắt anh mờ đi, anh muốn nhìn cô, anh muốn nhìn mãi.

Bác sỹ hiểu tâm ý của anh, dùng tay lau cho anh giọt nước mắt, mắt anh mở to nhưng vĩnh viễn không còn nhìn thấy vợ mình. Anh đã đi rồi.

Chỉ nhìn qua tình hình của Thạch bác sỹ đã biết, vì vợ nên anh cố gắng, vì vợ nên anh không chết ngay vì mất máu, đến giây phút cuối cùng anh cố gắng chống lại tử thần trong vài tiếng, anh bị thương và chịu đau đớn hơn cái chết trong vòng vài tiếng đồng hồ. Điều đó khiến vị bác sỹ già không kiềm chế nổi rơi nước mắt vì một người không quen biết. Mấy người y tá bên cạnh cũng đã khóc không thành tiếng.


Mãi cho tới tận khi tình hình vết thương của Sương hồi phục, mẹ và anh trai cô mới cho cô biết về cái chết của Thạch. Khi biết đó là sự thật, với thanh phận là vợ anh, cô muốn có báo tử và bệnh lý của anh. Cô đọc từng chữ, thần sắc rất bình tĩnh, khiến cho cả nhà cô thở phào nhẹ nhõm. Anh trai cô cho biết: “Nghe người ta nói, em rể trước khi mất có nói với em điều gì, nhưng chỉ có vị bác sỹ già nghe thấy”.

Cô không nói gì, một mình đi ra khỏi phòng bệnh, mẹ cô đi theo sau, nhìn thấy cô đi thẳng tới phòng bác sỹ, ngồi đối diện với ông.

Bác sỹ nhận ra cô, cười nhẹ và nói: “Vết thương của cô khỏi chưa? Cần phải chú ý nghỉ ngơi, đừng nên đi lại nhiều”. Cô nhìn thẳng vào mắt bác sỹ, giọng nói khác thường, không cần để ý đến lịch sự: “Chồng tôi nói với tôi những gì?”. Khi đó cô chỉ muốn biết Thạch đã nói với cô những gì nên không muốn nói dài dòng.

Bác sỹ nhìn cô với ánh mắt khác lạ nhưng hiểu cô ngay lập tức. Ông cố gắng nói thật chậm: “Anh ấy khi đó đã không nói được nữa rồi, cho nên tôi chỉ nhìn hình mồm mà thôi”. Sương không hỏi nữa song vẫn chăm chú nhìn ông. Bác sỹ thở dài, dường như đang trở về quá khứ, sắc mặt cũng rất đau buồn: “Nếu tôi không nhìn nhầm, khi đó anh ấy nhìn cô nói ANH YÊU EM, sau đó thì....” .

Sương im lặng, sắc mặt trắng bệch. Khi bác sỹ đang nghĩ nên an ủi cô như thế nào, thì thấy cô ho ra một ngụm máu.

Hơn 1 nửa năm sau đó, bố mẹ Sương đón cô về nhà. Trong nửa năm, cô không nói nửa lời với bất cứ ai và dường như không quen ai cả. Đưa cho nước thì cô uống, đưa cho cô cơm thì cô ăn. Thời gian còn lại cô ngồi trong phòng ngẩn người, hoặc nói chuyện với bức hình của Thạch treo trên tường.

Nhìn thấy con gái bỗng chốc trở thành người như vậy, trong 1 năm bố mẹ Sương dường như già đi cả chục tuổi. Tất cả các bác sỹ đều lắc đầu đối với bệnh tình của Sương, cô cũng đi khám bác sỹ tâm lý, nhưng cho dù bác sỹ nói gì với cô, cô cũng đều có vẻ không nghe thấy gì cả.

Lại 1 nửa năm nữa trôi qua, con gái của anh trai Sương đến nhà ngoại ăn cơm. Đứa trẻ 6 tuổi thấy cô hoàn toàn khác, kéo tay mà cô cũng không có phản ứng, bất giác lo lắng: “Cô ơi, cô, trước đây cô nói dẫn cháu đi chơi công viên, cô lừa cháu!”. Ông bà ngoại cố gắng đánh mắt, song đứa trẻ nào có hiểu, tiếp tục nói: ”Còn có cả chú nữa, chú cũng đồng ý với cháu rồi, hừ, toàn nói mà không giữ lời”. Nghe đến từ “chú”, Sương toàn thâm chấn động, bên cạnh cô, chưa có ai dám nhắc đến Thạch, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người nhắc đến Thạch sau gần 1 năm. Cô kéo tay cháu gái nói: “Chú đã đồng ý phải không, được rồi, cô dẫn cháu đi ngay”.

Mẹ Sương lần đầu tiên nghe cô nói chuyện với người khác, không khỏi kích động đã khóc. Bố Sương ngay lập tức nghĩ tới bênh tình của con gái đã có biến đổi, cố gắng kìm nén, bình tĩnh nói: “Cũng được, Sương, con dẫn cháu đi nhé”.

Trong công viên, cháu gái nắm tay cô, mắt mở to hỏi: “Cô ơi, chú đâu? Bố cháu nói chú đã đi đến một nơi rất xa, nhưng cháu lại nghe thấy bố bảo mẹ tuần sau là giỗ đầu chú, phải đi thăm mộ. Chú chết rồi có phải không?”

“Chú chết rồi à? Đúng, phải rồi.” Sương nói như đang nghĩ.

Sau vài ngày, Sương hồi phục rất nhiều. Cô nói rất nhiều với bố mẹ, nhưng họ đều tránh nói về Thạch. Đến ngày giỗ đầu của Thạch, khi mẹ cô gọi cô ăn cơm trưa, bà phát hiện Sương không có trong nhà. Đang tự hỏi thì nhận được điện thoại của con trai, Sương đang đứng trước mộ.

Khi bố mẹ vội vàng chạy đến, chỉ nhìn thấy Sương phủ phục trước bia mộ, cô mặc lễ phục ngày cưới, mắt nhắm song trên môi nở 1 nụ cười. Anh trai và chị dâu đứng trước mặt cô, mắt đều đỏ hoe, mẹ cô ngất đi, bố cô toàn thân rúng động đi vào, nhìn thấy Sương dùng máu viết lên bia mộ:


Nếu trên thiên đường em gặp anh, anh có còn nhớ em là ai?
Nếu trên thiên đường em gặp anh, anh có còn như trước?
Em phải kiên cường, nhưng em không làm được, em không thuộc về nơi này, em thuộc về anh.
Nếu trên thiên đường em gặp anh, anh có nắm chặt tay em?
Nếu trên thiên đường em gặp anh, anh có giúp em kiên cường?
Em muốn tìm đường sáng từ đêm đen vì em biết em cần tìm thấy anh.
Hãy mang em đi, em tin rằng thiên đường chắc chắn sẽ yên bình.

(st)

Gần đây, những câu chuyện cảm động về tình người cả trong và ngoài nước đã gây làn sóng chia sẻ trong độc giả VTC News. Lần này, độc giả kí tên Hoài An gửi đến một câu chuyện thần kì và xúc động, nhưng đáng quan tâm hơn nữa, là những gì độc giả này băn khoăn… Dưới đây là bài viết Hoài An gửi đến.
Mình đọc được câu chuyện này trên mạng Sina của Trung Quốc, và rất muốn chia sẻ cùng mọi người một mối băn khoăn: Đối với một người đàn ông, mối tình đầu có phải là mối tình sâu sắc nhất?
 
13 năm trước, sau một tai nạn ô tô thảm khốc, anh Hoàng Kiến Quân, chồng chị Lưu Hồng ở thành phố Thương Khâu, Trung Quốc đã trở thành người  sống thực vật. Giữa lúc đang lo chạy vạy khắp nơi, dồn hết gia sản chạy chữa những mong chồng tỉnh lại, chị Hồng bỗng tìm thấy một lá thư mà chồng chị đã trân trọng giữ kín như báu vật, bức thư của mối tình đầu.
Điều lạ lùng là, trong cơn hôn mê, chỉ khi nghe đọc bức thư đó, người chồng mới có phản ứng. Chị Hồng đau lòng nhận ra, sau khi lấy mình, trong lòng chồng vẫn in sâu hình bóng một người con gái khác. Thế nhưng, thay vì ghen tuông, để đánh thức chồng, chị đã chọn cách mỗi ngày đọc cho chồng nghe bức thư đó. Suốt 12 năm qua, chị đã đọc bức thư đó hàng mấy nghìn lần, và thật kì diệu, người chồng “sống thực vật” đã dần dần tỉnh lại.
Chị Hồng năm nay đã 40 tuổi. Tròn 20 năm trước, năm 1990, qua bạn bè giới thiệu, chị Hồng gặp gỡ và kết hôn với anh Hoàng Kiến Quân. Hai đứa con trai ra đời, hoàn thiện một gia đình hạnh phúc.
Thế nhưng, số trời họa phúc khó lường. Năm 1996, để kiếm thêm thu nhập, anh Quân đem hết số tiền dành dụm trong nhà mua một chiếc xe tải để chạy đường dài. Ngày 7 tháng 9 năm ấy, khoảng 4 giờ sáng, chị Hồng nhận được tin sét đánh: chồng chị gặp một tai nạn nghiêm trọng, hôn mê sâu và có lẽ không bao giờ còn tỉnh lại.
Sau một thời gian theo dõi ở bệnh viện, chị Hồng đưa chồng về nhà chăm sóc. Ngoài việc chăm sóc chồng từng li từng tí, chị còn chịu khó tìm tòi, học hỏi đủ mọi cách để “đánh thức” chồng, từ những cách thường thấy trong phim ảnh, đến những tư vấn của bác sĩ, cũng như những trường hợp được coi là “kì tích” từng xuất hiện…, những mong chồng khôi phục được kí ức. Chị hát cho chồng nghe những bài anh thích, kể lại chuyện tình yêu của hai người ngày trước… Nhưng tất cả những cố gắng ấy của chị dường như vô ích, người chồng vẫn cứ nằm bất động trước ánh mắt tuyệt vọng của người vợ chân tình.
Thoáng chốc đã hơn 1 năm qua đi, đến một ngày cuối năm 1997, trong lúc thu dọn đồ dùng của chồng, chị tìm thấy 1 chùm chìa khóa, và dùng nó để mở chiếc ngăn kéo mà ngày thường chồng chị vẫn luôn khóa kín. Trong đó có 1 lá thư. Chị Hồng kể, chị vốn tưởng trong ngăn khóa kín đó hẳn có đồ vật quý, chẳng ngờ trong đó chỉ có một bức thư.
Bức thư chỉ dài 2 trang, nhưng với chị Hồng lại như tiếng sét giữa trời quang, làm trái tim chị đau đớn vô cùng. Đó là bức thư của người yêu đầu của chồng chị.
Điều đau đớn hơn nữa, qua nội dung bức thư, chị nhận ra thư viết sau khi chị đã lấy anh Quân.
“Lúc ấy, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, đứng đọc thư, không hiểu thế nào lại đọc lên thành tiếng. Và một điều ngoài sức tưởng tượng của chị đã xảy ra – khóe môi người chồng bỗng nhiên mấp máy.
“Tôi đã dốc hết tâm huyết, làm bao nhiêu chuyện, vậy mà hóa ra không bằng một bức thư của người khác; hóa ra người chồng tôi yêu vốn không phải là tôi…” Lúc ấy, không nén nổi nỗi đau, chị Hồng òa lên khóc. Chị không biết tiếng khóc của mình đã khiến mẹ chồng nghe thấy, lặng lẽ bước vào nhìn. Ngừng cơn nức nở, chị lại đọc tiếp: “Thực ra, em đã nhận được thư của anh từ lâu, nhưng không hồi âm ngay, anh đừng giận, chắc là anh hiểu mà, phải không?..” Đọc đến đó, bỗng nhiên khóe môi Kiến Quân nhích lên, như đang mỉm cười.
“Kiến Quân vừa cười!” Mẹ chồng chị sửng sốt kêu lên, bà bước vội tới, nắm tay chị Hồng lay lay: “Con làm thế nào mà nghĩ ra cách này vậy?”
Nghe thế, chị lại òa khóc: “Đây không phải thư con, đây là thư tình của người đàn bà khác viết cho anh ấy, lúc nào anh ấy cũng khóa trong ngăn kéo.”
Mẹ chồng chị giật phắt lá thư trong tay chị giận dữ: “Đồ súc sinh, vứt quách nó đi!” Chị Hồng lúc ấy như chợt tỉnh, kêu lên: “Đừng, mẹ ơi, đừng! Nó không phải thư tình, nó là thuốc đấy, nó sẽ cứu được Kiến Quân!” Nghe những lời đó, mẹ chồng chị cũng chan hòa nước mắt.
Hàng ngày đọc cho chồng nghe thư “tình địch”
“Em không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, em chỉ quan tâm vị trí của mình trong trái tim anh…” Đêm hôm đó, chị Hồng bắt đầu dồn nén nỗi đau của bản thân, đọc lá thư của “tình địch” để chữa bệnh cho chồng.
“Lúc đầu, mỗi lần nghe tôi đọc bức thư ấy, môi Kiến Quân lại khẽ động đậy, dần dần, phản ứng càng ngày càng rõ hơn. Thấy chồng như vậy, tôi vừa mừng, lại vừa đau lòng: mừng vì bệnh tình của chồng khá dần lên, đau lòng vì thấy chồng mình yêu người con gái khác đến mức nào…”
Đến tháng 4 năm 2004, sau 8 năm đằng đẵng đọc thư, chị đưa chồng đến bệnh viện hàng đầu ở Thương Khâu kiểm tra, bác sĩ kinh ngạc thông báo: kết quả chẩn đoán cho thấy chồng chị đã khôi phục một phần kí ức, đã lấy lại xúc giác và tình cảm, không còn coi là “người thực vật” nữa.
“Bây giờ tôi cũng hầu như không đọc bức thư tình ấy nữa, bởi vì Kiến Quân tuy chưa nói được, nhưng đại não về cơ bản đã tỉnh lại rồi, khi nghe đọc bức thư, anh ấy lắc đầu, ra dấu ngượng ngùng, lại còn vuốt tay tôi, lặng lẽ rơi nước mắt. Mặc dù so với người bình thường thì còn khác xa, nhưng so với những năm trước, khi tôi còn phải vừa nuốt nước mắt đọc thư tình, vừa chờ đợi từng cử động nhỏ trên mặt anh ấy, thì thế này cũng đủ lắm rồi…”
Chị Hồng cho biết, mới đây, chị đã đưa bệnh án và kết quả chụp CT của chồng đến gặp các chuyên gia ở Trung tâm nuôi cấy tế bào thuộc khoa Thần kinh, bệnh viện Cảnh sát Bắc Kinh. Chuyên gia nhận định chỉ cần qua 2 lần phẫu thuật, anh Hoàng Kiến Quân có thể đứng dậy được, chỉ có điều chi phí cho 2 lần phẫu thuật này lên tới 120.000 NDT (khoảng 300 triệu đồng). Những năm qua, để chữa bệnh cho chồng, chị đã nợ nần chồng chất, nhưng nghe được tin vui ấy, cơ quan cũ của chồng chị, cũng như họ hàng, xóm giềng đều sẵn sàng đưa tay giúp đỡ, đến nay đã được hơn 40.000. Chị Hồng đang tràn đầy tin tưởng không lâu nữa, chị sẽ đưa được chồng đến Bắc Kinh chữa trị.
Dư luận mạng đã bàn tán nhiều về câu chuyện này, đa số ca ngợi tình yêu, sự hi sinh thầm lặng mà cao thượng của chị Hồng dành cho chồng mình. Nhưng tôi lại nghĩ đến một khía cạnh khác: Vì sao bức thư của người yêu đầu tiên lại có ảnh hưởng kì diệu như vậy với anh Quân? Trong một bộ phim Hàn Quốc có nói: Phụ nữ yêu bằng hiện tại, đàn ông yêu bằng quá khứ, điều này có đúng không? Mối tình đầu có phải là hình mẫu trọn đời của một người đàn ông? Và có thể hạnh phúc được không nếu yêu và lấy một người đã có mối tình đầu quá sâu sắc? Là một người con gái, tôi thực sự muốn giành được trọn vẹn trái tim người ấy, như vậy có phải quá ích kỉ? Tôi không thể tự mình trả lời những câu hỏi ấy, rất mong khi chia sẻ ở đây, sẽ có những độc giả nam giới cho tôi một đáp án.

Hoài An (Hà Nội)
Blog EntryMar 10, '10 10:12 PM
for everyone
Yêu là cho? Hay là nhận? Vừa cho lại vừa nhận? Tất cả những quan niệm về yêu đương ấy không sai, nhưng ngày nay không ít bạn trẻ lại áp dụng một cách sai lệch, để rồi trở thành nạn nhân của chính mình.

Khi yêu là “cho”

Nhiều bạn gái ngày nay, kể cả những bạn có học vấn hiểu chữ “cho” một cách quá đơn giản. Họ “cho không, biếu không” tất cả những gì mình có, từ tặng quà, đưa tiền bạc cho bạn trai tiêu xài, đến nhà làm osin, làm vợ không kèn, không trống... Còn các bạn trai lợi dụng triệt để chữ “cho” của các bạn gái.

Nhiều chàng còn đưa ra điều kiện: “Hãy cho anh để chứng tỏ tình yêu của em” để rồi những cô gái nông nổi bị sập bẫy, cho dù tự bản thân họ không muốn. Họ “cho” chỉ nhằm mục đích nhận được tình yêu ở chàng trai. Nhưng khi “nhận” được hết rồi, chàng đâm ra chán và tìm cớ rút lui để mặc cho các cô gái “khánh kiệt”, xác xơ...

Với Tâm, cô không chỉ cho có bấy nhiêu. Tâm và Minh quen nhau từ hồi học Phổ thông ở quê nhà, cả hai có hoàn cảnh tương tự nhau. Mẹ Tâm mất sớm, bố đi lấy vợ khác không chăm lo gì đến con nên Tâm sớm có tính tự lập. Còn Minh có mẹ nhưng người cha có tật cờ bạc, có vợ bé nên cũng rất khổ tâm. Cả hai quyết tâm học giỏi để vào TP. HCM thi Đại học mong thoát khỏi hoàn cảnh éo le. Họ hứa khi vào thành phố sẽ nương tựa vào nhau, giúp đỡ nhau...

Với quan niệm “yêu là cho” nên Tâm quyết định hy sinh cho người yêu. Cả hai đều thi đỗ vào Đại học, Minh đậu vào trường Y, còn Tâm đậu vào ngành Thư viện. Thế nhưng, Tâm đã không làm hồ sơ nhập học mà đi phụ việc trong một nhà hàng để lo cho Minh ăn học. Cô nghĩ, nếu cô cũng vào Đại học lúc này Minh sẽ rất khó khăn. Vả lại, cô cho rằng ngành thư viện của mình ra trường không dễ xin việc, mà xin việc được rồi thu nhập cũng không cao.

Minh vô cùng cảm kích trước nghĩa cử của người yêu, từ đó anh yên tâm ăn học. Tiền thuê nhà đã có Tâm lo, dần dần sau đó hai người “sáp nhập” vào một nhà cho thuận tiện và tiết kiệm hơn. Cũng từ đó, hàng ngày Tâm đi làm về lại lăn vào giặt giũ, cơm nước, phục dịch Minh như một người vợ thực thụ, chưa kể khi làm không tròn còn bị Minh chê ỏng, chê eo.

Nhưng đau đớn hơn là 3 năm liền cô phải đi phá thai 3 lần. Minh cần mua điện thoại đã có cô lo, cần xe máy đi thực tập cô lập tức sắm... Vậy mà khi ra trường, Minh đã nhẫn tâm chia tay Tâm để đến với một cô tiểu thư xinh đẹp cùng học ngành Y, có bố là một ông trùm trong ngành dược và hàng chục hiệu thuốc tây lớn... Tất cả những gì quý giá mà cô có được đều theo Minh ra đi: tình yêu, tuổi trẻ, niềm tin, tiền bạc cô dành dụm lâu nay...

Yêu là nhận

Trái ngược với trường hợp của Tâm, ở một số thành phố lớn như Hà Nội, TP. HCM, có những cô gái có cách yêu ngược lại. Với họ, yêu là “nhận”, nghĩa là họ chỉ yêu chàng trai nào khi nhận được cái gì đó, thật cụ thể. Như Nguyệt, từ tỉnh lẻ vào học ở thành phố, mới năm thứ hai, cô có thể “tự lập”, không phải nhờ đến tiền bố mẹ gửi vào. Lâu nay, cô đã có một “anh giai” ngoài 30 tuổi, không rõ nguồn gốc, tung tích. Nhưng cô cần gì điều đó, miễn là anh tặng cô những thứ mình cần và “bao” luôn tiền thuê nhà trọ và tiền ăn tiêu, chỉ cần một tuần đôi lần anh ghé qua cô phải bỏ mọi việc để “ở nhà với anh” khi có một cú điện thoại.

Còn Lan, tuy không được “bao trọn” gói như Nguyệt, nhưng mỗi lần anh đến với cô lại tặng một món cũng đủ cô “lên đời”. Dù là một món nho nhỏ như đôi giày xịn, cái mũ thời trang, một cái túi xách xinh xinh... Nhiều khi chỉ cần một bữa ăn ở nhà hàng, cô cũng sẵn sàng “thân mật” để có dịp thưởng thức những món mà cô chưa từng được nếm... Tất nhiên, “tình” của cô cũng kéo dài tùy theo độ “nặng” của món quà. Anh nào quà cáp lèo tèo, Lan tìm cách “bốc hơi” cho sớm.

Cũng vì ham “nhận”, cô quên tìm hiểu lý lịch của một đại gia khá hào phóng, khi ông ta có một bà vợ thuộc hàng... siêu sư tử Hà Đông. Bà ta đã thuê côn đồ rạch mặt cô để cảnh cáo. Vết sẹo khá sâu, sau này Lan nhiều lần nhờ đến bác sĩ thẩm mỹ nhưng nó vẫn còn khá đậm. Cô đành phải trang điểm kỹ để che, nhưng bạn bè cô vẫn nhận ra và gọi đó là “vết sẹo tình yêu”.

Vừa cho vừa nhận

Tình yêu là một thứ tình cảm ích kỷ, họ yêu để được yêu, họ cho để được nhận... Nếu cứ “cho” một chiều như trường hợp của Tâm là yêu mù quáng, quá dại dột để rồi mất tất cả. Nhưng trường hợp của Lan lại là một cách “mua bán” tình yêu, kết quả cũng thê thảm không kém.

Bản chất tình yêu là chân thành, vô tư nhưng cũng đừng quá vô tư đến mức để bị lợi dụng. Tất nhiên, bạn cũng không nên nhân danh tình yêu để lợi dụng người khác bởi cả hai điều đó đều sẽ phải trả giá đắt.
Blog EntryMar 7, '10 11:00 PM
for everyone

"... I'm a big big girl
In a big big world
It's not a big big thing
If you leave me..."
"... Con là một cô gái trưởng thành
Trong một thế giới rộng lớn
Nhưng điều đó sẽ chẳng là gì
Nếu mẹ rời xa con..."

Khán giả Việt Nam chắc hẳn đã vô cùng quen thuộc với Big Big World - ca khúc của nữ ca sĩ người Thụy Điển Emilia từng làm mưa làm gió trên bảng xếp hạng MTV Asia Hit List vào năm 1999. Có thông tin cho rằng Emilia đã viết ca khúc này lúc chia tay mối tình đầu, nhưng có nhiều nguồn khác lại khẳng định cô sáng tác nó sau khi gia đình tan vỡ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì không thể phủ nhận rằng, những giai điệu buồn man mác của Big Big World khiến cho người nghe cảm thấy ngẩn ngơ.
Ca sĩ Emilia. Ảnh: 99music.
Ca sĩ Emilia. Ảnh: 99music.
Dù đã trưởng thành, cô gái ấy vẫn cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật yếu đuối trong thế giới rộng lớn mênh mông, giống như chiếc lá vàng đứng trước cơn gió lạnh. Ẩn chứa trong từng câu hát là một lời tâm sự vừa xót xa, vừa hoang mang lại có cả chút giận hờn, tiếc nuối của một cô gái cô đơn.
Blog EntryMar 7, '10 10:36 PM
for everyone

"... Iam a woman in love
And I do anything
To get you into my world
And hold you within..."
"... Em là người phụ nữ đang yêu
Em sẽ làm tất cả
Để có được anh trong thế giới riêng của em
Và giữ anh thật chặt..."
Danh ca terra.es.
Danh ca Barbra Streisand. Ảnh: terra.es.
Người phụ nữ đang yêu có thể làm tất cả, thậm chí hy sinh mọi thứ vì tình yêu. Tình yêu khiến cho phụ nữ trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cũng là lúc họ yếu đuối nhất. Trong suốt 30 năm qua, những giai điệu nhẹ nhàng, trữ tình của Woman In Love đã và đang tiếp tục làm thổn thức bao con tim. Giọng hát tuyệt vời của diva Barbra Streisand dường như đã đem tới sức sống mãnh liệt cho bản tình ca lãng mạn này. Tình yêu chỉ đẹp nhất khi tình dang dở, giây phút đẹp nhất của tình yêu là khi được chết vì người mình yêu. Và với người phụ nữ của Woman In Love, yêu với tất cả trái tim và hy sinh vì tình yêu là một niềm hạnh phúc bất tận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment bằng chữ có dấu .
Không dùng chữ Việt bị biến dạng (như nhìu, dzo)